Chương 836
“Tất cả phụ nữ ở trong làng đều biến thành gia súc, ngoài việc sinh con thì không có giá trị gì. Mẹ cháu sinh liên tục và sinh được tất cả hai mươi người con. Năm ngoái, bà đã mất vì khó sinh. Bây giờ, các chị gái của cháu cũng bắt đầu tiếp bước mẹ cháu rồi. Cháu không muốn như vậy, cháu không muốn chết. Cháu phải đi, cháu phải rời khỏi đây!”
“Chỉ cần mọi người hứa đưa cháu đi, tối nay cháu sẽ nói với trưởng làng cháu đã lấy được sự tín nhiệm của mọi người, sẽ bỏ thuốc vào trong nước của mọi người. Đến lúc đó, mấy bác hãy đi tìm mấy người đóng giả mình ở lại đây. Sau nửa đêm, cháu sẽ đưa mọi người lặng lẽ rời khỏi nơi này.”
“Cô bé thú vị, hãy nói cho bác biết tên của cháu.” Doãn Tư Thần mỉm cười nhìn cô bé: “Bác đánh giá rất cao khát vọng sống sót của cháu!
“Cháu tôi là Nguyên Thập Tam. Nguyên là họ của làng cháu, tất cả mọi người đều có họ Nguyên. Thập Tam (mười ba) là thứ tự của cháu. Trên cháu có mười hai anh chị em. Tất nhiên chỉ có ba chị em gái sống sót. Bây giờ, ba chị gái của cháu đã bị người trong làng khống chế và trở thành công cụ rồi.”
Cô bé trả lời hết sức chân thành: “Các cô gái trong làng chúng cháu đến mười hai tuổi sẽ bị trông giữ. Chỉ cần có kinh, họ sẽ bị…”
Nguyên Thập Tam không nói được nữa, Doãn Tư Thần nghe vậy cũng thấy mắc ói.
Ngôi làng biến thái này thật sự khiến người ta muốn phá hủy!
Nếu là như ông của ngày xưa, có lẽ ông đã làm như vậy.
Nhưng bây giờ ông không chỉ có một mình, ông còn có vợ có con, ông sẽ không kích động liều lĩnh như vậy.
Doãn Tư Thần khẽ giơ ngón tay lên, trầm giọng nói: “Vậy cứ làm theo lời cháu nói đi! Sau nửa sẽ hành động!”
“Được!” Nguyên Thập Tam phấn khích đứng lên: “Bác, cháu sẽ không khiến bác thất vọng đâu ạ!” Nói xong, cô bé xoay người lao vào màn đêm.
Cố Hề Hề bước xuống xe, đưa tay nắm lấy tay Doãn Tư Thần, trầm giọng nói: “Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, nơi này khiến em khó chịu lắm. Em đã thu dọn đồ đạc rồi, chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.”
Doãn Tư Thần nhìn bầu trời đêm bằng ánh mắt sắc bén, nhẹ giọng nói: “Chiếc xe này sẽ để ở đây ngụy trang, mọi người sẽ chia nhau ngồi ở những xe khác để rời đi. Đến lúc đó sẽ có người yểm hộ cho chúng ta rời khỏi nơi này! Hề Hề, đừng sợ!”
Cố Hề Hề đột nhiên ôm lấy eo Doãn Tư Thần: “Em biết rồi. Cô bé đó thật đáng thương, chúng ta hãy nhận nuôi cô bé đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!