Chương 2837
“Ông chủ Dư đến đây?” Xa xa có một người đàn ông mập mạp, vui mừng chào hỏi.
“Hôm nay ông chủ Thu buôn bán tốt chứ?” Dư Thanh Thành cười chào hỏi, giới thiệu Nguyên Thập Tam: “Người này là ông chủ, cũng là chủ của khách sạn này, đồ ăn ở đây từ tay ông ấy nấu ra không chê được nửa lời.”
Ông Thu nhìn sang Nguyên Thập Tam, lập tức cười nói: “Ầy, hiếm khi ông chủ Dư mang theo bạn bè đến, hôm nay tôi mời mọi người, đừng có khách khí, cần gì thì cứ nói.”
“Vậy cảm ơn.” Dư Thanh Thành đưa Nguyên Thập Tam lên phòng, nói: “Ông chủ Thu rất nhiệt tình, chỉ cần là khách cũ dẫn bạn đến sẽ tặng một món ăn. Cho nên những người cũ càng đem theo nhiều người khác đến đây.”
Nguyên Thập Tam gật đầu, nơi này đúng là rất có cảm giác khói lửa nhân gian.
Khó trách trước đây trợ lý đặc biệt Mễ nói cô phải tiếp xúc với giai cấp bình dân nhiều hơn, nơi này tràn ngập hơi thở cuộc sống, khói lửa nhân gian, cực kỳ ấm áp.
Hiếm khi Nguyên Thập Tam lộ ra vẻ mặt nhu hòa.
Dư Thanh Thành là ông chủ, đương nhiên cũng có mắt nhìn rồi, nhìn thấy khuôn mặt Nguyên Thập Tam đang căng thẳng lại thả lỏng lại ngay, anh ta biết anh ta đã dẫn người đến đúng chỗ rồi.
“Đến đây, mời ngồi.” Dư Thanh Thành ân cần kéo ghế ra giúp cô, cười nói: “Đồ ăn nổi tiếng ở đây rất nhiều, hôm nay chúng ta chưa thưởng thức hết được, hôm khác đến tiếp nhé.”
Như vậy là có thể hẹn thêm lần tiếp theo rồi, hẹn thêm vài lần nữa sẽ thân thuộc hơn thôi.
Nguyên Thập Tam gật đầu, từ chối cho ý kiến. Về mặt ăn uống, có thể nói nhà họ Doãn đã đạt tới đỉnh cao. Cho dù về mặt màu sắc, hình dáng hay hương vị đều đỉnh cả. Doãn Tư Thần là một người rất nghiêm trong việc ăn uống, không hợp mắt thì ông ấy không ăn được.
Cho nên Nguyên Thập Tam ở nhà họ Doãn cũng đã thử qua đủ loại đồ ăn.
Bởi vậy cô cũng chẳng chờ mong gì đối với bữa cơm này. Nhưng đến khi đồ ăn được đưa ra, Nguyên Thập Tam mới biết cô sai lầm rồi. Trên thế giới này đúng là rồng hổ trốn mình, quá nhiều người tài.
Nhà hàng này đúng là không lớn thật, nhưng hương vị say mê khó cưỡng, không kém nhà hàng sang trọng chút nào, vừa nhìn là biết đã được truyền thừa lâu đời.
Nguyên Thập Tam ăn thử, hai mắt sáng lên: “Có thể đem về không?”