Chương 2767
Cố Miểu không cảm xúc nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình kể khổ.
“Cố Miểu, chúng ta đều là con rể của nhà họ Doãn, đương nhiên cũng là người của nhà họ Doãn. Nếu đã đều là người mình cả, vì sao không thể sắp xếp cho tôi chức vị tốt một chút chứ?” Một người đàn ông tên Cung Hưng Quốc, anh ta ở trong tập đoàn tài chính Doãn Thị chịu sự lạnh nhạt, cho rằng có thể có được sự đồng cảm của Cố Miểu, muốn châm ngòi mối quan hệ của Cố Miểu với nhà họ Doãn: “Anh nói xem anh và nhà họ Doãn cũng là tình cảm hơn hai mươi năm, nhà họ Doãn nói hủy hôn với anh thì lập tức hủy hôn với anh, nói vứt đi thì vứt đi ngay, có phải quá máu lạnh rồi không? Cho dù chúng ta là người khác họ nhưng cũng là người một nhà mà! Anh làm nhiều chuyện cho tập đoàn Quân thị như vậy, nghe nói chủ tịch không chịu bỏ qua, khôi phục hôn ước của anh với cô chủ? Có phải khi dễ người khác quá không chứ?”
Cố Miểu thản nhiên nói: “Sau đó thì sao?”
“Còn sau đó gì nữa? Cố Miểu, không phải tôi làm bộ làm tịch với anh, nói thế nào tôi cũng là anh rể của anh, tôi cũng là nghĩ cho anh.” Cung Hưng Quốc nước miếng văng tứ tung nói: “Tôi cảm thấy mấy người con rể chúng ta nên liên hợp lại đến tìm chủ tịch đòi một lời giải thích. Không thể bởi vì chúng ta không mang họ Doãn mà để chúng ta bị đối xử lãnh đạm được! Cố Miểu à, anh có một mối quan hệ tốt với chủ tịch, anh đại diện đi hỏi giúp chúng tôi đi!”
Cổ Miểu cụp mắt xuống. Hóa ra là tìm mình làm chim đầu đàn. Chỉ số IQ của đám người này thật sự đủ cảm động. Tuy anh hủy hôn với Nhất Nặc nhưng cổ quyền trong tay mình chưa từng phải trả lại một phần.
Trừ khi mình ngu ngốc mới có thể lẫn vào đám này.
Cố Miểu ra vẻ đau buồn nói: “Các anh cũng biết, lần trước đầu óc tôi mơ màng hủy hôn với Nhất Nặc, từ đó về sau bố mẹ không thèm để ý đến tôi nữa, mấy lần tôi chủ động thân thiết bọn họ cũng hờ hững. Anh rể, tôi có lòng nhưng bất lực! Các anh đến gặp bố mẹ thì bố mẹ sẽ không gặp các anh nhưng tôi đến gặp bọn họ thì sẽ bị ngăn lại ở bên ngoài cửa. Nói đến chuyện này, anh rể, anh có thể nói giúp tôi với người trong nhà, để tôi mau chóng được khôi phục hôn ước với Nhất Nặc không? Đã hơn nửa tháng tôi không gặp Nhất Nặc rồi!”
Cung Hưng Quốc do dự nhìn Cố Miểu, úp mở nói: “Chuyện này tôi cũng muốn nhưng chẳng giúp được, chuyện hai người tôi cũng không thể chen lời vào được, anh tự nghĩ cách đi.”
“Đúng rồi, anh rể, tôi muốn tặng quà cho Nhất Nặc, nhưng hơi kẹt tiền, bây giờ bên nước Anh đã cắt đứt viện trợ tài chính vì chuyện tôi khinh suất, bố mẹ cũng đã thu hồi đặc quyền của tôi, anh xem anh có thể cho tôi mượn chút tiền không… không nhiều đâu, mười triệu tệ là đủ rồi…” Cố Miểu còn chưa nói xong, Cung Hưng Quốc đã nhảy dựng lên.”
“Cái gì, Cố Miểu, tôi đột nhiên nhớ ra tôi còn chút chuyện, tôi đi trước đây! Có chuyện gì về rồi nói sau…” Cung Hưng Quốc không hề quay đầu rời khỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!