Chương 2755
“Vâng vâng vâng ạ, con nhất sẽ chăm chỉ học!” Phương Oánh chưa bao giờ nhiệt huyết như vậy, hận không thể học được hết toàn bộ các kỹ năng, sau đó nắm chặt trái tim của Phạm Ngọ Lăng.
Phương Oánh ở phòng bếp học đầu bếp nấu ăn nửa ngày mới rời đi. Phòng Linh Linh từ đầu tới cuối không hề chất vấn về chuyện của Tiêu Viên Viên. Muốn tiêu diệt người nào thì phải khiến dục vọng của người đó trở nên điên cuồng.
Phương Oánh đã thấy được quá nhiều sự giàu có, cô ta muốn quay đầu cũng không kịp nữa rồi. Trở lại căn hộ, tâm trí của Phương Oánh toàn là đống trang sức giá trị liên thành của Phòng Linh Linh.
Phương Oánh vẫn luôn cho rằng một món trang sức trị giá mấy chục ngàn tệ đã là giá trên trời rồi, không ngờ rằng vẫn còn có những thứ trang sức quý báu như vậy.
Cho dù chỉ có một món cũng là chuyện vô cùng vẻ vang rồi phải không?
Lòng Phương Oánh không đặt vào việc nấu canh, mà cô ta đang nghĩ làm sao để nhắc với Phạm Ngọ Lăng rằng cô ta vẫn còn thiếu một món trang sức như vậy.
Nếu Phạm Ngọ lăng có thể dễ dàng mua những món đồ trang sức châu báu đắt tiền như vậy cho mẹ anh ta, vậy mua cho cô ta một món cũng không phải là chuyện gì quá đá cả đúng không?
Là một người bạn trai, mua này nọ cho bạn gái là không phải là điều đương nhiên sao?
Đang nghĩ thì bên ngoài vang lên tiếng mở cửa, Phạm Ngọ Lăng mệt mỏi bước vào.
“Ngọ Lăng, anh về rồi sao? Em nấu canh cho anh.” Phương Oánh còn chưa nói xong, đã thấy Phạm Ngọ Lăng mặt không cảm xúc bước ngang qua người mình, đi thẳng đến ghế sô pha nằm xuống.
Phạm Ngọ Lăng thấy mình thật sự mệt muốn chết rồi.
Vì đền bù cho tai họa Phương Oánh gây ra, anh ta không chỉ nhường hết lợi nhuận, mà còn phải đặc biệt chọn một món trang sức trị giá hàng chục triệu cho Tiêu Viên Viên để làm quà tặng xin lỗi mới có thể vãn hồi được tình thế, thuận lợi ký hợp đồng với Tiêu Viên Viên, giành được thị trường của thành phố Y.
Phạm Ngọ Lăng sờ chiếc hộp trong túi, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm.
Cũng may Tiêu Viên Viên chịu nhận quà, nếu không anh ta không biết phải xin lỗi như thế nào.
“Anh mệt rồi.” Phạm Ngọ Lăng nhàn nhạt nói với Phương Oánh: “Anh đi tắm rửa trước.”
Nói xong, Phạm Ngọ Lăng cởi áo khoác treo lên móc óc, dặn dò một câu: “Đừng động vào quần áo của anh.”
Sau khi Phạm Ngọ Lăng vào phòng tắm, trái tim của Phương Oánh lại ngứa ngáy như bị mèo cào. Phạm Ngọ Lăng không cho cô ta chạm vào quần áo là vì quần áo anh ta cất giấu thứ gì sao?