Chương 2752
Phạm Ngọ Lăng vô cùng bất lực, áp chế sự tức giận giải thích: “Anh không phải đã nói với em rồi sao? Anh bận việc suốt!”
“Trước kia sao không thấy anh nhiều công việc như vậy? Sao lại hết lần này đến lần khác lại bận ngay lúc này?” Phương Oánh khóc lóc om sòm không thèm nói lý.
“Trước kia rất nhiều tiệc xã giao đều do mẹ anh dự, bây giờ mẹ anh nói anh đã có bạn gái rồi, phải đảm đương việc xã giao của nhà họ Phạm, theo lý thuyết những việc xã giao này đều là chuyện em nên làm, nhưng em có thể làm được sao? Em làm được sao? Nếu em không làm được thì không phải anh phải làm sao?” Phạm Ngọ Lăng chất vấn Phương Oánh.
Phương Oánh lập tức chột dạ: “Em… em… vậy anh với người phụ nữ kia thì sao? Anh với cô ta có quan hệ gì? Bàn công việc chỗ nào không thể bàn mà phải bàn ở khách sạn chứ?”
Phạm Ngọ Lăng bất lực gãi đầu, anh ta cảm thấy da đầu mình sắp rách tới nơi rồi!
“Đó là vì tổng giám đốc Tiêu không phải người ở đây, cô ấy đến tham dự hội nghị cấp cao! Cô ấy không ở khách sạn thì ở đâu đây? Anh xếp hàng rất lâu mới bắt được thời gian nghỉ ngơi của tổng giám đốc Tiêu! Em có biết, hội nghị cấp cao tổng giám đốc Tiêu tham dự có thể giúp ích cho công ty của anh nhiều thế nào không? Bây giờ đã bị em phá hỏng hết rồi!” Phạm Ngọ Lăng vung tay mình ra, tức giận xoay người, cả người run rẩy.
“Anh… anh thật sự chỉ là bàn công việc thôi sao? Không phải chuyện khác sao?” Phương Oánh hỏi không xác định được.
“Tổng giám Tiêu người ta đã kết hôn từ lâu rồi! Con cũng đã học tiểu học rồi!”
Phạm Ngọ Lăng tức giận đến mức không biết phải nói gì. Phương Oánh lúc này mới phản ứng lại, cô ta đã hiểu lầm người ta rồi.
“Em xin lỗi! Em thật sự không biết, em còn cho rằng anh bị hồ ly tinh bên ngoài câu đi mất.” Phương Oánh chủ động bước đến trước mặt Phạm Ngọ Lăng, nhận lỗi, cúi đầu khóc: “Học trưởng, em sai rồi, em chỉ là quá mức quan tâm anh, hai tuần rồi anh không để ý tới em, em còn cho rằng anh không muốn em nữa! Học trưởng,anh đánh em, anh mắng em xả giận đi! Không thì em đến nhận lỗi với tổng giám đốc Tiêu, chỉ cần cô ấy có thể tha thứ cho em thì em có thể làm bất cứ điều gì!”
Nói xong, Phương Oánh xoay người chạy về.
“Quay lại, em quay lại cho anh!” Phạm Ngọ Lăng vươn tay kéo Phương Oánh về: “Em đừng quậy nữa được không?”
“Em đâu có quậy? Em đi nhận lỗi mà!” Phương Oánh đúng lý hợp tình nói: “Em nghiêm túc xin lỗi như vậy sao cô ta có thể không tha thứ được chứ?”
“Được rồi, Phương Oánh, em về trước đã, được không?” Phạm Ngọ Lăng cắn răng nói: “Đừng phá đám anh nữa, được không?”