Chương 2650
Mễ Tiểu Anh lộ ra vẻ ngượng ngùng nói: “Cũng không có chuyện gì, chỉ là muốn nhờ BácTrương giúp tìm người chuyển lời, để chồng cháu ở nhà gửi trứng vịt muối mà tôi ướp ở nhà lên đây. Hôm qua cậu chủ uống say, ăn không ngon miệng, cháu muốn làm vài món mới mẻ cho cậu chủ ăn ngon miệng. Món trứng vịt muối này giờ làm không kịp nữa nên chỉ đảnh kêu người nhà gửi lên vài quả.”
Bác Trương nói: “Cháu thực là trung thành với cậu chủ.”
“Cậu chủ hào phóng với chúng ta, chúng ta cũng nên tận tâm với cậu chủ đúng không ạ?” Mễ Tiểu Anh cười nói.
“Cũng đúng. Được rồi, bác sẽ tìm người chuyển lời giúp cháu.” Bác Trương gạt đầu coi như đã đồng ý.
Ngày hôm sau, Doãn Nhất Nặc đến với một hũ trứng vịt muối.
Hai người là vợ chồng nên đã nói chuyện trong phòng của Mễ Tiểu Anh.
“Sao lại vội vàng gọi tôi như vậy, cô đã phát hiện ra gì rồi ư?” Doãn Nhất Nặc hỏi.
“Cô tìm Thập Tam báo đi điều tra khu mỏ ở gần đây. Nếu đã là hầm mỏ thì không thể nào che giấu hoàn toàn không có dấu vết gì được. Tối hôm qua, khi cậu lớn nhà họ Trương và ông Cả nhà họ Trương bàn chuyện với nhau, có vẻ như không quá quan tâm đến việc mua đi bán lại lương thực. Ngược lại, lại rất quan tâm đến tình hình ở khu hầm mỏ. Tôi nghi ngờ có khả năng hầm mỏ đó có giá trị rất cao. Vượt xa so với lợi nhuận từ việc mua đi bán lại.” Mễ Tiểu Anh thì thào:” Tôi đang mắc kẹt ở đây và không thể ra ngoài được, vấn đề này chỉ có thể để Thập Tam đi xử lý. Hãy nhớ nhất định đừng để Thập Tam đánh rắn động cỏ.”
“Tôi biết.” Doãn Nhất Nặc cũng thấp giọng nói: “Cô ở đây một mình cũng phải hết sức cẩn thận.”
“Tôi tự biết chừng mực.” Mễ Tiểu Anh gật đầu: “Ngoài ra, việc nội bộ nhà họ Trương tranh chấp sẽ còn tiếp diễn. Chúng ta hãy cẩn thận đừng để trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết. Thiếu Hoài không nên đi khắp nơi trong thời gian này. Tôi nghi ngờ nhà họ trương không tuyển nhân viên khai thác hầm mỏ qua các kênh thông thường, có thể là nửa lừa dối nửa ép buộc, nếu không thì những thanh niên trai tráng đó làm sao mà đi không một ai trở về chứ. Thiếu Hoài thân thể cường tráng, rất chướng mắt.”
“Được.” Doãn Nhất Nặc nói, “Vậy tôi về đây.”
Mễ Tiểu Anh còn chưa kịp lên tiếng, cô ta đã nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, hai người ngầm hiểu ý nhau liền chuyển chủ đề.
“Chồng à, em ở đây rất tốt. Có thể kiếm hơn một nghìn tệ một tháng. Chủ nhà cũng rất hào phóng với em, thỉnh thoảng sẽ có phần thưởng. Chúng ta cố gắng tiết kiệm được nhiều tiền là sẽ có thể xây một ngôi nhà mới.” Mễ Tiểu Anh giả bộ như là một người vợ đức hạnh.
“Được, được, vợ à, vất vả cho em quá.” Doãn Nhất Nặc cố tình nói một cách thô kệch.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!