Chương 2645
“Đúng vậy, có những làng ở xa, chắc là em không biết rồi.” Chị Lưu nói; “Nhà mẹ đẻ chị chính là ở phía bên kia ngọn núi, cách thị trấn mấy chục dặm.”
Mễ Tiểu Anh không nhịn được liền hỏi, “Thị trấn Lục Thần có tất cả bao nhiêu người?”
“Chuyện này ai mà biết được?” Chị Lưu nói, “Chắc chắn là cũng phải đến khoảng bảy, tám nghìn người ấy chứ.”
Mễ Tiểu Anh không để lộ ra vẻ kinh ngạc, lại giả vờ thản nhiên nói: “Nhưng mà em thấy cũng không có nhiều người như vậy.”
“Hơ, đó là bởi vì rất nhiều người đã đến nhà họ Trương để khai thác hầm mỏ mãi vẫn chưa trở về.” Chị Lưu nói: “Mấy năm nay cứ thỉnh thoảng lại có khoảng một, hai nghìn người đi.”
“Khai thác hầm mỏ?” Hai mắt Mễ Tiểu Anh sáng lên.
“Đúng thế… Chuyện này em đừng có nói ra ngoài. Chị với em có quan hệ tốt nên chị mới nói với em.” Chị Lưu nói: “Nghe nói nhà họ Trương đã phát hiện ra một hầm mỏ. Mỗi năm đều tuyển một nhóm người từ những ngôi làng gần đó để đi khai thác hầm mỏ và trả rất nhiều tiền. Đứa con thứ ba của nhà hàng xóm chị đi khai thác hầm mỏ, mỗi năm cậu ta có thể gửi về cho gia đình hơn hai mươi nghìn nhân dân tệ. Gia đình anh ta nhờ có số tiền này, không chỉ để xây dựng được một ngôi nhà ngói lớn, mà thậm chí còn cưới được một người vợ cho em trai mình, sống cuộc sống rất thoải mái.”
“Vậy chị Lưu, chị có biết họ đi khai thác là khai thác mỏ gì không?” Mễ Tiểu Anh hỏi.
“Cái này thì chị không biết.” Chị Lưu nói: “Chưa từng nghe nói đến.”
Mễ Tiểu Anh đang muốn hỏi thêm, liếc mắt thấy có người đang bước đến liền lập tức chuyển chủ đề: “Chị Lưu, chị giỏi nấu món nào nhất? Đến lúc, việc nấu nướng của hai chúng ta có thể sẽ bị nấu trùng món đấy? Nếu như chủ nhà đã giữ cả hai chúng ta lại, vậy thì chúng ta cũng nên cố gắng hợp tác với nhau ăn ý một chút để có thể được ở lại đây làm lâu dài.”
Chị Lưu cũng không nghĩ nhiều, nói tiếp theo chủ đề của Mễ Tiểu Anh: “Món mà chị giỏi nhất là nấu mì, bánh bao, bánh mỳ và bánh nướng, tất cả đều không thành vấn đề.”
“Thật sao? Trùng hợp quá. Em giỏi nấu mấy món rau. Chúng ta phối hợp với nhau chắc chắn sẽ rất ăn ý.” Mễ Tiểu Anh nói: “Khi nào có thời gian, hãy để em thử tài nấu ăn của chị Lưu nhé. Hai chúng ta cùng học hỏi lẫn nhau. Em tên là Cảnh Tiểu Anh, nhà chồng em họ Cố, chị cứ gọi em là Tiểu Anh là được.”
“Được, Tiểu Anh, hai chúng ta là người mới đến, chắc chắn sẽ bị người cũ xa lánh. Chúng mình phải bao bọc lẫn nhau.” Chị Lưu vui vẻ nói.
“Hai người…” Quản gia đứng ở đằng xa, chỉ vào Mễ Tiểu Anh và chị Lưu rồi nói: “Qua đây gặp cậu lớn.”