Chương 2618
“Tôi cũng có suy đoán.” Mễ Tiểu Anh nói, hai người ngầm nhìn nhau, rồi cùng nhau cười.
Cảnh Thiếu Hoài bóp cằm nói: “Chẳng trách anh Doãn Ngự Hàm lại bảo chúng mình đến đây. Xem ra ở đây có không ít trò mèo.”
Mễ Tiểu Anh chỉ về một người đi bộ ở phía xa và nói: “Sự cô lập với thế giới là đúng, nhưng nó chỉ là với hầu hết mọi người. Vẫn còn có một số ít người không bị cô lập, ngược lại còn thường xuyên tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Nếu không, làm sao những thứ như trà, muối, thủy tinh, đồ sắt,… lại xuất hiện ở đây? Lấy một ví dụ, nếu chúng ta để ba người chúng ta ở bất kỳ triều đại nào trong thời cổ đại, liệu ba người chúng ta có thể tạo ra một đế chế không? ”
“Đấy là đọc tiểu thuyết quá nhiều rồi, chuyện này là không thể.” Cảnh Thiếu Hoài lập tức nói: “Thứ nhất, chế độ không cho phép chúng ta có binh lính và binh khí riêng. Thứ hai, chúng ta giỏi cạnh tranh trong kinh doanh, nhưng không giỏi quản lý đất nước. Thêm vào đó, chút kiến thức lịch sử ít ỏi mà chúng ta học chỉ là bề ngoài, không đủ để áp dụng thực hành. Cuối cùng là chúng ta có thể gặp vấn đề về sinh tồn. Làm sao chúng ta có thể nói đến việc xây dựng một quốc gia? ”
“Đúng vậy.” Doãn Nhất Nặc gật đầu: “Vậy đây là nơi chúng ta có thể hoạt động. Vì ở đây có những người thường xuyên liên lạc với thế giới bên ngoài, nên nhóm người này là một bước đột phá. Chắc chắn họ rất muốn đi ra thế giới phồn hoa bên ngoài. Dù đất đai ở đây có màu mỡ đến đâu, cho dù có tạo ra bao nhiêu lương thực đi nữa thì tài nguyên cũng là có hạn. Còn tài nguyên ở bên ngoài mới là vô hạn.”
Mễ Tiểu Anh nói: “Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng người này tiếp xúc với thế giới bên ngoài không chỉ hiện tại, mà đã có từ thời nhà Thanh. Mọi người nhìn những đặc điểm trên trang phục của bọn họ đi.”
Mễ Tiểu Anh chỉ vào một người phụ nữ đi ngang qua và nói: “Váy mã diện do nhà Minh sản xuất rất dài rộng, nhưng mọi người có thể thấy rằng váy của cô ấy được thiết kế rất tốt để thu gọn phần eo. Nó rõ ràng là kết hợp với ý tưởng thiết kế của sườn xám. Người dân ở đây giống như một thế giới nhỏ tách ra từ thời nhà Minh, đôi khi song song và đôi khi giao nhau với thế giới bên ngoài.”
Doãn Nhất Nặc và Cảnh Thiếu Hoài cùng gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, từ xa có tiếng bánh xe đang chạy truyền đến. Cả ba người cùng ngước nhìn lên.
Ồ! Có người đi xe đạp tới. Đây đúng thực là … một sự mở mang tầm mắt.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!