Chương 2601
Người này đi đường không mở mắt à, chiếc xe lớn như vậy mà không nhìn thấy à?
Doãn Nhất Nặc nổi giận đùng đùng xuống xe, vừa định sẽ cãi nhau một nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy một cô gái nước mắt đầy mặt chạy tới quỳ xuống trước mặt mình: “Đại tiểu thư Doãn, cầu xin cô tha cho tôi đi!”
Trong lòng Doãn Nhất Nặc dậy sóng!
Chị gái à chị là ai thế, tôi đâu có quen chị! May mà nhìn tôi đàng hoàng, nếu không người khác còn tưởng tôi làm gì cô đấy!
Doãn Nhất Nặc còn chưa kịp nói gì, người kia đã khóc lóc kể lể: “Đại tiểu thư, cô muốn cái gì là có cái đó, sao lại phải tranh giành với tôi cơ chứ? Tôi chỉ là một cô gái bình thường mong ước có được một tình yêu đơn giản mà thôi!”
“Gì chứ, cô đứng lên trước đi, nói rõ ràng xem tôi đã làm gì cô?” Doãn Nhất Nặc xua tay với bảo tiêu ẩn nấp đang định xuất hiện, mấy loại chuyện này phải ba mặt một lời nói cho rõ ràng tại chỗ mới được. Nếu không sau này khó ăn nói lắm!
“Tiểu thư!” Người kia ngẩng đầu lên, bộ dáng yếu đuối đáng thương.
Vừa nhìn thấy Doãn Nhất Nặc đã nhận ra người kia là ai.
“Phương Oánh?” Doãn Nhất Nặc kinh ngạc kêu lên: “Cô tìm nhầm người rồi phải không?”
Cô đã giải thích rõ ràng với Phòng Linh Linh là không có khả năng với Phạm Ngọ Lăng rồi mà.
Nửa năm sau Phương Oánh lại tự dưng tìm mình đòi nợ là sao?
Phương Oánh khóc lóc: “Tôi không tìm lầm, chính là cô.”
“Cô đứng lên nói chuyện đi, nếu không tôi không nghe đâu.” Doãn Nhất Nặc lạnh lùng nói.
Cô phiền nhất chính là diễn kịch tạo hiểu lầm.
Phương Oánh nhìn xung quanh dần có người vây xem, cũng biết quỳ nữa thì không tốt, quan trọng là đau chân quá, vì vậy cũng thuận theo mà đứng dậy. Phương Oánh run rẩy đứng lên, lau nước mắt nói: “Đại tiểu thư, tôi biết tôi không bằng cô, nhưng cô còn thiếu thứ gì chứ, có thể đừng cản trở tôi và học trưởng nữa được không?”
“Này này này, cô nói cho rõ ràng, tuy bây giờ tôi đang độc thân nhưng cũng không thể nào đi làm ‘trà xanh’ đâu nhé.” Doãn Nhất Nặc cảnh giác nhìn Phương Oánh, sao người này lại phiền vậy chứ, nói chuyện cứ mờ mờ ám ám khiến người nghe suy diễn.
Quả nhiên, Phương Oánh nghẹn ngào sau đó bật khóc nức nở: “Phu nhân Phòng nói tôi không đủ tư cách làm con dâu nhà họ Phạm, lôi kéo học trưởng đi xem mắt. Tôi biết phu nhân thích cô nhất cho nên lúc nãy nhất định là anh ấy đi gặp cô rồi? Xin tiểu thư giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!