Chương 2593
“Đây là kết quả sau khi suy xét của Ngự Hàm. Tuy tính Thiếu Hoài lông bông nhưng làm việc rất ổn thỏa, hơn nữa tính cách cậu ấy sáng lạn như mặt trời rất được người già yêu thích, rất thích hợp để tiếp cận người trong thôn. Mặc Ngữ và Mặc Thuyết quá ngoan, tuy rằng cũng được người già thích nhưng không đủ chủ động, điểm này không được. Tử Việt thuộc loại học giả căn bản không am hiểu chơi trò tâm lý. Tiểu Cẩn thì càng đừng nói nữa, cậu ấy muốn đi nhưng em nghĩ lão phu nhân Thượng gia sẽ đồng ý sao. Thằng nhóc ngốc Ngự Trinh có đi cũng chỉ lo chơi, làm sao biết làm việc, cho nên nghĩ đi nghĩ lại chỉ có Thiếu Hoài là thích hợp nhất.” Mễ Tiểu Anh phân tích.
“Chị cũng đi theo ké thành tích thôi.” Mễ Tiểu Anh nở nụ cười: “Mấy ông bác trong tộc họ Doãn vẫn đang nhìn chị chằm chằm kìa, cảm thấy chị không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa không trợ giúp được gì cho nhà họ Doãn, nên chị cần phải có thành tích để chứng minh giá trị của mình.”
“Chị đừng nói vậy.” Doãn Nhất Nặc không đồng ý lắc đầu: “Chuyện quan trọng như vậy mới cần chị, chị mới là chủ lực. Nhưng nghe nói bên kia lạc hậu lắm nói không chừng có khi vẫn còn phong kiến nữa, chị phải cẩn thận đấy.”
“Yên tâm đi, tuy giá trị vũ lực của chị không bằng em nhưng cũng không phải hạng xoàng đâu.” Mễ Tiểu Anh thở dài, nói: “Huống hồ còn phải qua chỗ ngài Hans tiến hành huấn luyện đặc biệt trong nửa năm nữa mà, em sợ gì chứ?”
Doãn Nhất Nặc buồn cười: “Ngài Hans cũng ngộ thật, vì sao lại cứ phải bắt chị đi đặc huấn chứ?”
“Làm sao chị biết được!” Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ buông tay: “Chắc là ngày sinh tháng đẻ không hợp nhau quá.”
“Nói vậy là em không đi được rồi.” Doãn Nhất Nặc uể oải.
Mễ Tiểu Anh an ủi cô: “Thời gian này em cứ ngồi trấn ở tổng bộ đi, lo cho mấy công ty trên danh nghĩa nữa. Có thể chị tạm thời sẽ không giúp được gì, dựa vào em hết đấy.”
“Yên tâm, sản nghiệp của em mà, không lo được sao!” Doãn Nhất Nặc lên tinh thần nói: “Vậy khi nào mọi người xuất phát?”
“Chị định mấy ngày nữa sẽ qua căn cứ của ngài Hans, khi nào về cả bọn sẽ kéo nhau qua núi.” Mễ Tiểu Anh nói.
“Gấp vậy à!” Doãn Nhất Nặc thở dài: “Bỏ đi, em hiểu rồi.”
Nói chuyện với nhau một hồi Doãn Nhất Nặc cũng đã bình tĩnh lại, chấp nhận số phận đi làm việc của mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!