Chương 2376
Tâm trạng nặng nề của Doãn Nhất Nặc bị những lời nói Cao Thiên cuốn đi, cười nói: “Vậy anh tâng bốc ông ấy như thế nào?”
“Ví dụ. Có một lần, trong lễ hội mùa xuân nhà anh, vú em và người hầu trong nhà đều về nhà nghỉ lễ rồi, chỉ có ông quản gia cùng một ít người làm. Bọn họ nấu ăn không giỏi chút nào. Tạm thời không cần tìm đầu bếp, bởi vì trong dịp Tết Nguyên Đán, bố mẹ anh đã đi thăm họ hàng, bạn bè rồi tham dự mấy bữa tiệc khác nhau nên cơ bản là không ăn ở nhà. Vì vậy, bố anh nói ông ấy sẽ tự tay trổ tài nấu nướng cho anh và mẹ anh.” Cao Thiên làm ra vẻ bí ẩn, nói: “Kết quả là bữa cơm mà ông ấy làm rất khó ăn. Nhưng mà anh và mẹ anh đều lựa chọn kiên nhẫn ăn hết! Sau đó khen ngợi tâng bốc bố anh một chút, tán dương tay nghề năm đó của bố anh không giảm sút chút nào. Nấu nhiều món ăn như vậy mà thể lực không có vấn đề gì, hầu như không khác gì một chàng trai trẻ.”
“Anh và mẹ anh ca ngợi ông ấy một lúc lâu, bố anh được khen cũng lâng lâng trong người, thật sự tin tưởng. Sau đó anh nói với bố rằng anh năm nay mới hai mươi hai tuổi, còn trẻ, chưa trải qua sóng gió gì, không bình tĩnh như ông ấy, dễ hoảng sợ khi gặp chuyện. Cho nên để anh ra xã hội trau dồi thêm hai năm nữa, rồi về kế thừa công việc gia đình có lẽ sẽ tốt hơn. Sau đó mẹ anh ở bên cạnh cổ vũ, cùng khen ngợi bố anh. Bố anh thực sự tin tưởng, cực kỳ vui vẻ, nên ông ấy đã đồng ý để anh hoạt động trong làng giải trí.”
“Bố anh cũng lo lắng không biết khi anh bước chân vào làng giải trí thì mặt mũi của anh sẽ ra sao, bởi vậy ông ấy đã giao ngay một khoản tiền cho anh, để anh lấy tiền đi đập mặt người ta. Làm sao anh có thể làm ra chuyện như vậy được?” Cao Thiên cố ý dùng giọng nói có nhịp điệu mà nói: “Anh là loại người lấy tiền đánh người sao?”
“Đúng, anh chính là vậy.” Cảnh Thiếu Hoài và những người khác đồng thanh phá đám.
Cao Thiên nghẹn họng một hồi lâu mới chỉ vào đám người Cảnh Thiếu Hoài mà nói: “Các người, các người, đợi lát nữa ăn xong chúng ta lại chơi một hiệp nữa, tôi xác định sẽ hành hạ các người đến chết!”
“Ha ha ha ha!” Mọi người lại vỡ òa với những nụ cười vui vẻ.
Cố Miểu thấy chỉ mới qua thời gian nửa ngày mà Cao Thiên đã hòa nhập chơi vui vẻ với mọi người.
Hơn nữa tất cả mọi người đều chấp nhận Cao Thiên, như thể không cần chút thời gian để hòa hợp gì cả.
Lồng ngực Cố Miểu trở nên ngột ngạt hơn.
“Con ăn xong rồi.” Cố Miểu gạt đĩa sang một bên, nói với Doãn Tư Thần và Cố Hề Hề: “Bố mẹ, con về trước.”
“Được, ăn xong thì đi nghỉ ngơi cho khỏe.” Doãn Tư Thần nhìn Cố Miểu đầy ẩn ý sâu xa.
Cố Hề Hề gật đầu: “Mệt rồi thì cho người chăm sóc con một chút.”
“Dạ.” Cố Miểu ngượng ngùng bỏ chạy khỏi bàn ăn.
Anh biết anh không thích hợp với bàn ăn náo nhiệt kia.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!