Chương 2218
Và vào lúc này, Doãn Ngự Hàm, người được cả gia đình tha thiết mong đợi đang ở một đất nước xa xôi, cũng có một cuộc gặp gỡ không quá tuyệt vời.
Lúc này, Doãn Ngự Hàm và Cố Miểu đang đi ra khỏi một trang viên, chưa đi được bao xa thì bị một chiếc xe chặn lại.
Cố Miểu nhướng mày và nói: “Này, chặn người chặn đến đây rồi! Ngự Hàm, sức hấp dẫn của em càng lúc càng mạnh nhỉ!”
Doãn Ngự Hàm khó chịu nói với Khuê Sinh: “Đi đường vòng.”
Khuê Sinh trả lời: “Không thể đi đường vòng đâu, ở đây chỉ có một con đường như này thôi.”
Cố Miểu cười xấu xa: “Xem ra, hôm nay em gặp cũng phải gặp, không gặp cũng phải gặp rồi!”
“Cố Miểu, dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác này, em có cần chụp cho Tiểu Nặc xem không? Em có cần nói cho Tiểu Nặc biết, mức độ được hoan nghênh của anh ở đây một chút cũng không thua kém em không?” Doãn Ngự Hàm dùng ánh mắt đầy đe doạ nhìn lấy Cố Miểu.
Cố Miểu ngay lập tức sờ vào mũi và nói: “Anh không có mách lẻo với Tiểu Anh đâu.”
Doãn Ngự Hàm bực dọc đẩy cửa xe và nói với người đang chặn đường: “Cô Casey, có chuyện gì dặn dò đây?”
Trên chiếc xe đối diện bước xuống một cô gái tóc xoăn màu nâu vô cùng xinh đẹp, phong thái khiến người ta phải si mê, cô ấy nói: “Anh Doãn, em đã gửi cho anh bao nhiêu là thiệp mời như thế, tại sao anh không đến tham dự buổi dạ hội của em vậy?”
Gương mặt của Doãn Ngự Hàm hoàn toàn không hề có bất cứ biểu tình gì, nói: “Không có thời gian.”
Casey cười khẽ: “Vậy ư? Vậy khi nào anh có thời gian rảnh?”
“Chẳng có lúc nào là rảnh cả.” Doãn Ngự Hàm sa sầm nét mặt: “Cô Casey vẫn còn chuyện gì sao?”
“Em biết là anh vẫn luôn muốn quyền khai thác của khu mỏ khoáng sản đó, chỉ cần anh đồng ý với em, em sẽ…” Casey còn chưa nói xong thì Doãn Ngự Hàm đã lạnh lùng cắt ngang lời nói của cô ta: “Không cần thiết, nhà họ Doãn chúng tôi có tiền, không cần đến cô Casey phải hy sinh làm bất cứ thứ gì hết. Việc làm ăn kinh doanh, chẳng có gì ngoài việc đối phương đồng ý còn tôi cũng tình nguyện. Nếu như không lấy được ngọn núi khoáng sản đó, đối với nhà họ Doãn chúng tôi thì cũng không có tổn thất nào lớn cả.”
Casey cười nói: “Anh Doãn, hà cớ gì mà anh phải già mồm vậy? Anh biết rõ mà, chỉ cần anh chấp nhận ở với em, đừng nói là một khu mỏ khoáng sản, kể cả là tất cả tài nguyên ở nơi này, anh đều có thể lấy đi hết.”