Chương 2180
Đối với chuyện này, Mễ Tiểu anh có chút bất đắc dĩ nói: “Còn có thể nói gì chứ? Không phải vẫn là mấy câu đó sao? Haiz, vốn dĩ chị đã định nói rõ ràng với cậu ta rồi, không muốn để chuyện này tiếp diễn nữa.”
“Không vội không vội.” Doãn Nhất Nặc cười ha hả nói: “Để người trẻ tuổi vỡ mộng nhiều chút, tương lai cũng có lợi. Em nói chị này, tối nay em đã gặp Minh Hâm rồi, Minh Hâm đang hát ở biệt thự nhà họ Thượng, rất nhiều cô gái vây quanh trêu chọc anh ta, em nhìn mà phục luôn! Chị nói xem, con trai mà trông như con gái vậy, có phải là quá tạo nghiệp rồi hay không?”
Những người đàn ông bên cạnh Doãn Nhất Nặc, cho dù tính cách có mềm yếu như Tiểu Cẩn thì cũng đều là trai thẳng.
Không có ai giống như Minh Hâm cả, nũng nịu yểu điệu như con gái vậy.
Thật sự khiến người ta mở mang tầm mắt!
Mễ Tiểu Anh cũng thấy Minh Hâm rất kỳ lạ, bèn nói: “Tôi cũng thấy tính cách anh ấy đúng là rất nhẹ nhàng, còn nhẹ nhàng hơn cả con gái chúng ta! Tôi còn chưa bao giờ có dáng vẻ như thế!”
“Đúng đấy đúng đấy!” Doãn Nhất Nặc đập bàn nói: “Tối nay lúc ở trên xe em nhìn thấy anh ta, còn tưởng rằng mình đang nhìn một cô gái chứ, ai mà nghĩ là đàn ông con trai! Chẳng trách có nhiều người muốn trêu chọc, bắt nạt anh ta như vậy! Cũng may mà em được bố mẹ dạy dỗ tử tế, nếu không nhất định cũng sẽ muốn bao anh ta!”
Mễ Tiểu Anh trợn mắt nhìn Doãn Nhất Nặc: “Em có bản lĩnh thì nói câu này trước mặt cậu Cố xem!”
“Ha ha ha ha, làm sao mà em dám chứ.” Doãn Nhất Nặc ôm lấy bả vai Mễ Tiểu Anh: “Chị chỉ biết nhằm vào anh ấy.”
“Chị là nhằm vào hai người đấy!” Mễ Tiểu Anh nói: “Từ nhỏ hai người đã có hôn ước, em đừng có mà nghĩ tới mấy cái chuyện linh tinh! Nếu không, chị nhất định sẽ đi tố cáo với bà chủ!”
“Được rồi được rồi, sợ chị rồi đấy! Em cũng đâu có ngốc! Ai so được với Cố Miểu chứ! Phải không?” Doãn Nhất Nặc vội vàng tỏ thái độ: “Bà cô của em ơi, tổ tông của em ơi, chị đừng có tố cáo tôi mà!”
Mễ Tiểu Anh được Doãn Nhất Nặc dỗ dành một lúc mới nói: “Em biết vậy là tốt. Đừng có làm chuyện gì có lỗi với cậu Cố.”
“Vâng vâng vâng, tôi nhớ rồi!” Doãn Nhất Nặc đáp: “Được rồi, mau ngủ đi, ngày mai còn phải tới công ty đấy.”