Chương 2062
Cô ta muốn ở chung một phòng với Doãn Ngự Hàm, chứ không phải là chiếm phòng của Mễ Tiểu Anh!
“ Không phải, tôi…” Điền Manh Manh còn muốn mở miệng nói tiếp, Doãn Ngự Hàm dùng giọng nghi ngờ giành nói trước: “ Em còn đứng ngốc ở đây làm gì? Em mau dọn dẹp đồ đạc của em đi rồi nhường phòng cho cô Điền đây vào nghỉ. Đã trễ như vậy rồi phải để cô Điền nhanh có chỗ để nghỉ ngơi thôi. ”
“ Tôi…” Mễ Tiểu Anh dùng vẻ mặt khó tin nhìn Doãn Ngự Hàm nói: “ Hay là tôi lại đi thuê thêm một phòng nữa…”
“Mặc dù chúng ta không thiếu tiền, nhưng mà cũng không thể tiêu xài lãng phí như vậy được! Khi đi ra ngoài thì cần phải tiêu xài một cách tiết kiệm mới được!” Dáng vẻ của Doãn Ngự Hàm nghiêm túc nói: “ Vả lại tôi nghe nói rằng do chuẩn bị cho hội chợ triển lãm nên các phòng khác trong khách sạn đã được thuê trước hết rồi nên không còn phòng trống nữa! Các khách sạn khác ở gần đây cũng hết phòng luôn rồi. Nếu em cứ khăng khăng ra bên ngoài để đi tìm phòng khác thì không biết là phải kéo dài thời gian thêm bao lâu nữa, sợ rằng sáng sớm ngày mai em cũng không kịp về lại đây đâu. Hơn nữa em là người phụ trách đến thay thế cho Khuê Sinh làm việc cho tôi thì lẽ ra em phải luôn ở bên cạnh tôi để có thể cùng nhau bàn bạc chuyện công việc mọi lúc. Nếu em chuyển đi một chỗ khác xa hơn thì đâu thể cùng nhau bàn bạc chuyện công việc mọi lúc được chứ? ”
Đồ quỷ tiết kiệm keo kiệt.
Gặp ma mới bàn bạc chuyện công việc với anh ấy mọi lúc đó.
Hiện tại làm sao Mễ Tiểu Anh không hiểu được ánh mắt tính toán của Doãn Ngự Hàm được kia chứ?
Rõ ràng là anh ấy đang mượn việc này để tạo ra cơ hội ở chung một phòng với cô ta!
Cái cô Điền Manh Manh này chính là anh ấy cố tình kéo tới để viện cớ đây mà!
Nhất định là như vậy rồi.
Điền Manh Manh cũng muốn từ chối: “Việc này cũng không cần phải…”
“Cô nói gì?” Lúc nãy anh ấy vẫn còn là một người đàn ông có dáng vẻ cao quý lại ấm áp như làn gió mùa xuân nhưng lúc anh ấy nhìn sang Điền Manh Manh thì lại trở lại dáng vẻ lạnh lùng, anh ấy lạnh lùng liếc Điền Manh Manh một cái làm Điền Manh Manh đang nói bỗng im lặng không dám mở miệng nói tiếp câu nào nữa.
Điền Manh Manh cảm thấy giống như có một thanh kiếm sắc bén đang gác ngang cổ họng của mình.