Chương 2016
“Vậy đó là gì?” Mọi người nhìn sang Vân Song.
Vân Song chậm rãi mở miệng nói: “Bà nội Thượng cứ nhìn chằm chằm anh Tiểu Cẩn không thôi, chi bằng làm cho bà nội Thượng nhìn chằm chằm vào mấy cô gái đó đi. Nếu anh Tiểu Cẩn kết giao bình thường mà các cô gái đó cứ sáng ba chiều bốn bị bà nội Thượng phát hiện ra. Bà nội Thượng sẽ tập trung trút giận lên người các cô gái đó, ngược lại còn thương tiếc cho anh Tiểu Cẩn. Như vậy thì anh Tiểu Cẩn có thể thuận lợi chia tay, còn không bị đuối lý khi bà nội Thượng giục kết hôn nữa.”
Vô Song nói xong, mọi người đều cảm thấy rất có lý nên cùng nhau gật đầu nói: “Có lý, có lý.”
Doãn Nhất Nặc cười ha hả xoa đầu Vân Song nói: “Vẫn là Vân Song thông minh nhất.”
“Mọi người đang nói gì vậy? Sao lại tập hợp đông đủ thế này?” Từ xa, Cố Miểu từ sảnh chính đi đến: “Đúng lúc nhiều người hỏi các em đang đi đâu. Thì ra là tụ tập ở đây để tránh quấy rầy.”
“Anh Cố Miểu!” Vài người sôi nổi chào hỏi: “Bọn em đang bàn luận về chuyện của Tiểu Cẩn.”
Cảnh Thiếu blah blah nói kết quả của cuộc thảo luận cho Cố Miểu. Cố Miểu cười.
“Ý tưởng này của Vân Song quả thật không tồi.” Cố Miểu khẳng định: “Bà nội Thượng quá cố chấp, lúc nào bà ấy cũng trút cơn lửa giận lên người khác khiến Tiểu Cẩn muốn thoát ra. Tuy nhiên muốn tìm một người sáng ba chiều bốn tạm thời phải dễ coi chút. Tính tình Tiểu Cẩn thì… Cũng không phải người nóng nảy.”
Thượng Tiểu Cẩn đỏ mặt: “Ừ.”
Cảnh Thiếu Hoài ôm lấy bả vai Thượng Tiểu Cẩn nói: “Yên tâm, có bọn anh giữ cửa ải cho!”
Vẻ mặt Doãn Ngự Trinh đau khổ: “Mọi người chưa tính toán ra thì để em làm vai ác cho?”
“Thật sự cậu rất thích hợp đó!” Mộc Tử Việt cười hì hì nói: “Ngoại trừ cậu thì e là không ai thích hợp hơn nữa đâu! Thiếu Hoài, Mặc Ngữ, Mặc Thuyết, ba người này không ai nóng tính cả, trong nhà bọn họ cũng không được phép yêu đương. Còn bố tôi thì không ít người nghe tiếng thôi cũng sợ đến vỡ mật, những cô gái đó không dám tìm loại người như bố tôi làm chồng đâu. Vân Sâm thì mới mười bảy tuổi, cho nên quay đi quay lại cũng chỉ có cậu thôi!”
Cảnh Thiếu Hoài gật đầu: “Đúng đó!”
Mặc Ngữ và Mặc Thuyết đồng tình: “Không sai!”
Cố Miểu cười nói: “Ngự Trinh, em hy sinh vì Tiểu Cẩn một chút nhé. Đến lúc đó anh sẽ giải thích rõ ràng với bố mẹ em cho.”
Doãn Ngự Trinh sờ chóp mũi nói: “Vậy đi, nhưng mọi người phải đến làm chứng cho em, nếu không lúc đó thế nào bố em cũng sẽ đánh gãy chân của em.”