Chương 1945
Anh ta nghĩ hết mọi cách để có được thư mời tối hôm nay. Tìm ra và đánh vào điểm mấu chốt của cô chủ nhà họ Doãn, quả nhiên Doãn Nhất Nặc không kiên nhẫn với việc giao tiếp liền đẩy cho trợ lý. Lúc này mới có đoạn đối thoại lúc nãy.
Mễ Tiểu Anh về đến bên cạnh Doãn Nhất Nặc. Doãn Nhất nặc nhìn thấy sắc mặt không quá tốt của Mễ Tiểu Anh, cô hỏi: “Làm sao vậy? Cái người Đường Đức kia đã nói gì với cô?”
“Anh ta muốn theo đuổi tôi.” Môi Mễ Tiểu Anh nhếch lên, nói: “Thật là thú vị, theo đuổi không được thiên kim của nhà họ Doãn, liền muốn ra tay trên người tôi. Đây cũng quá coi trọng tôi rồi đi?”
Doãn Nhất Nặc ha ha cười lớn, giơ tay sờ sờ cô trợ lý nhỏ hơn mình nửa cái đầu này: “Chứng tỏ toàn thế giới đều biết trợ lý của tôi, có địa vị đặc biệt thế nào ở nhà họ Doãn.”
“Tôi đã làm lá chắn cho cô biết bao nhiêu lần rồi.” Mễ Tiểu Anh bất đắc dĩ nhìn Doãn Nhất Nặc.
Mỗi lần có người theo đuổi Doãn Nhất Nặc, đều sẽ chuyển mục tiêu sang Mễ Tiểu Anh bên này, sau đó do Mễ Tiểu Anh không kiêu ngạo không siểm nịnh mà từ chối hết.
“Ơ kìa, xin lỗi mà, ai bảo tôi không có kiên nhẫn giao tiếp với những người đó chứ, lại không thể đè xuống đất đánh một trận.” Doãn Nhất Nặc làm nũng với Mễ Tiểu Anh: “Cô vất vả một chút nha.”
“Cô đấy.” Mễ Tiểu Anh vừa nuông chiều vừa bất lực nhìn Doãn Nhất Nặc: “Bây giờ đã có cậu chủ Cố Miểu rồi, những người kia chắc sẽ không có chủ ý gì nữa. Cậu chủ Cố Miểu sẽ không dễ dàng tha cho bọn họ đâu!”
“Đúng đúng đúng, vất vả ngài trợ lý của tôi rồi.” Doãn Nhất Nặc chủ động bóp vai cho Mễ Tiểu Anh, hai người cười nói giống như là hai chị em.
Tại tiệc rượu, đã có mấy lần Doãn Ngự Hàm muốn đi qua tìm Mễ Tiểu Anh trò chuyện rồi, thế nhưng cứ luôn bị người khác giữ chân lại.
Có quá nhiều người muốn làm quen xu nịnh anh.
Không có cách nào, Doãn Ngự Hàm chỉ có thể tạm thời từ bỏ ý niệm trong đầu này đi, tìm một lúc khác rồi đi tìm Mễ Tiểu Anh nói cho ra trò ra chuyện, hỏi cô vì sao đột nhiên lại lạnh nhạt với anh vậy.
Tiệc rượu kết thúc, Mễ Tiểu Anh đi theo Doãn Nhất Nặc cùng nhau rời đi. Khi đi tới cổng, Đường Đức rất nhiệt tình mà đi đến mở cổng giúp.
Doãn Nhất Nặc đầy thâm ý nhìn thoáng qua Đường Đức, gật gật đầu rồi rời đi.