Chương 1930
Thời gian thoáng chốc đã qua mười mấy năm.
Năm nay, Doãn Ngự Hàm và Cổ Miểu Đồng cũng đều sẽ tốt nghiệp tiến sĩ kinh tế và tiến sĩ kiến trúc, còn Doãn Nhất Nặc sau khi đạt được huy chương vàng, dưới ánh mắt uy hiếp của mẹ mà phải ấm ức quay về.
Hai vị công tử Mặc Ngữ Mặc Thuyết của nhà họ Mặc, Thượng Tiểu Cẩn, Cảnh Thiếu Hoài cũng đều thuận lợi tốt nghiệp đại học, chuẩn bị học tiếp lên nghiên cứu sinh.
“Nhất Nặc, chúc mừng cậu đạt được huy chương vàng.” Vừa bước vào, Doãn Nhất Nặc đã bị Mễ Tiểu Anh ôm một cái.
Bây giờ Mễ Tiểu Anh cũng không còn là cô gái nhỏ ngây thơ năm ấy nữa, với sự trợ giúp của nhà họ Doãn, cô đã thành công học xong thạc sĩ, còn vừa làm việc vừa học lên tiến sĩ.
“Đừng nói nữa.” Doãn Nhất Nặc vẫn tùy ý như trước, ôm lain Mễ Tiểu Anh nói: “Mẹ tớ tức giận rồi! Ta liền phải gấp rút trở về! Tiểu Anh, nghe nói cậu định học tiến sĩ trong nước? Không định đi du học sao?”
Mễ Tiểu Anh cười lắc đầu nói: “Học trong nước cũng giống vậy thôi! Nhà họ Doãn chúng ta còn có sản nghiệp tập trung vào giáo dục, cũng không kém nước ngoài là bao.”
Mễ Tiểu Anh vừa phải lo làm việc cho Doãn Nhất Nặc lại vừa phải lo cho việc học hành, thời gian làm việc cho Doãn Nhất Nặc lại quá nhiều nên cô có rất ít thời gian dành cho việc riêng của mình.
Tháng tới là sinh nhật lần thứ bốn mươi ba của mẹ Mễ Tiểu Anh, cho nên Mễ Tiểu Anh đang cố gắng đẩy nhanh tiến độ làm việc để kịp về tới trong nước trước đêm sinh nhật của mẹ cô.
“Sinh nhật của mẹ Mễ Tiểu Anh chính xác là ngày mấy vậy?” Doãn Nhất Nặc bây giờ đã cao 178cm, còn Mễ Tiểu Anh vẫn chỉ cao 160cm, không cao thêm được chút nào, vì vậy Doãn Nhất Nặc trực tiếp đưa tay lên khoác vai của Mễ Tiểu Anh, thái độ như hai người anh em: “Mẹ tôi nói, mẹ của Mễ Tiểu Anh đã làm việc cẩn thận cho gia đình chúng tôi nhiều năm như vậy rồi, nên lần này nhất định phải tổ chức ăn mừng cho thật lớn mới được! Mẹ của tôi đã đặc biệt giao cho tôi một ít tiền để tôi giúp cô tổ chức bữa tiệc sinh nhật này. Nói đi, cô muốn kiểu tiệc sinh nhật như thế nào ?”
Mễ Tiểu Anh vội vàng đáp: “Phu nhân cũng quá khách khí rồi, không cần phải phiền phức vậy đâu. Mẹ con tôi định về quê, gọi họ hàng về cùng quây quần bên nhau cho đông vui náo nhiệt rồi ăn một bữa cơm, thế là quá tốt rồi, chúng tôi không muốn quá phô trương lãng phí…”
“Chuyện này cứ nghe theo tôi đi!” Doãn Nhất Nặc nói nhỏ vào tai Mễ Tiểu Anh: “Cô là chị dâu tương lai của tôi, tiệc sinh nhật của người thân cô sao có thể tổ chức qua loa như vậy được!