Chương 1860
Tống Sĩ Triết được gọi là anh rể, trong lòng vui như nở hoa, liền vội vàng trả lời: “Được, đến đây xem anh rể mua gì cho em này, chị em nói em thích Vua hải tặc nhất, vì vậy anh đã mua cho em nhân vật Vua hải tặc này, thích không?”
“Thích ạ!” Mắt Dư Nhạc sáng lên, vui vẻ nói: “Cảm ơn chị, cảm ơn anh rể!”
“Mau vào đây ngồi đi!” Vẻ mặt vui mừng trên mặt mẹ kế không giống đang giả bộ: “Trong nhà có một ít trà ngon, ba của con vẫn không dám uống, đợi các con về để cho các con nếm thử.”
“Cảm ơn dì.” Dư Khiết gật đầu cười.
“Này này, các con ngồi đi, dì đi nấu cơm.” Mẹ kế vui mừng phấn khởi đi làm việc.
Một lúc sau, mùi thức ăn trong phòng bếp lan tỏa làm cho căn phòng vốn lạnh lẽo trở nên ấm cúng.
Cơm trưa làm xong rồi, cả nhà quây quần trước bàn ăn đang chuẩn bị ăn cơm.
Điện thoại của Dư Khiết bông nhiễn vang lên.
Dư Khiết liếc nhìn số gọi đến, lông mày chợt nhăn lại, mặt không biến sắc cầm điện thoại rồi nói với những người khác: “Mọi người ăn trước đi, con đi nhận điện thoại.”
Nói xong, Dư Khiết bước ra ngoài cửa rồi mới trả lời điện thoại: “Có chuyện gì sao bà Cát?”
Giọng bên kia đường dây điện thoại bị nghẹn xuống rõ ràng: “Cho dù trước đây mẹ có làm chuyện có lỗi với con nhưng đến một tiếng mẹ con cũng không chịu gọi nữa sao?”
“Tôi nghĩ rằng tôi đã dùng dự án thiết kế biệt thự để bán đứt mối qua hệ giữa tôi với bà rồi.” Dư Khiết không khách khí vạch rõ.
“Dư Khiết, mẹ biết trong lòng con hận mẹ, thời gian này mẹ đã suy ngẫm rất nhiều.” Bà Cát đọc hết câu này đến câu khác theo lời chồng dạy: “Hôm nay mẹ gọi điện thoại cho con hoàn toàn không có ý gì khác, chỉ đơn thuần là muốn hỏi con dạo này như thế nào.”
“Vẫn tốt, không làm phiền bà Cát nữa.” Dư Khiết vẫn với thái độ phân biệt rõ ràng.
“Dư Khiết, thái độ của con như vậy là thế nào?” Bà Cát rốt cuộc cùng không kìm được tính tình của mình: “Con có thể đến nhà ba con ăn cơm, tại sao lại không thể đến nhà mẹ? Mẹ có lỗi với con chỗ nào? Mẹ sinh con nuôi con…”
“Tôi cũng dùng một dự án mấy trăm triệu để đền đáp mười tám năm nuôi dưỡng của bà rồi.” Dư Khiết ngắt lời bà ta: “Nếu như bà ghen tị với ba tôi vậy thì không nhất thiết phải như vậy. Nhà họ Dư như thế nào, nhà họ Cát như thế nào thì tôi biết rõ hơn ai hết. Tôi không phải là con nít, không phả với vài ba câu là có thể dỗ dành được tôi. Vì vậy nên bà đừng có phá hủy tâm trạng của tôi nữa. Hôm nay bà gọi cuộc điện thoại này đơn giản chỉ là vì không cam lòng, hoặc có lẽ là nhà họ Cát lại có chuyện gì đó muốn cầu xin trước mặt tôi. Cho dù là vì lí do nào đi nữa thì tôi đều không quan tâm.”