Chương 1697
Vừa đi ra ngoài, còn chưa kịp vứt rác trong tay, đã thấy Tiết Tuyết mang người tới.
“Cô ta đã như thế này rồi, cô đừng chọc tức cô ta nữa.” Dư Khiết nhìn Tiết Tuyết nói: “Cô ấy đã không còn là mối uy hiếp nữa rồi.”
Tiết Tuyết cười nhẹ: “Dư Khiết, cô đang nói cái gì vậy? Tôi đang muốn kích thích cô ấy chỗ nào? Tôi chỉ muốn đến gặp cô ấy.”
Dư Khiết bật cười: “Tiết Tuyết, đừng coi mọi người đều là đồ ngốc. Có rất nhiều chuyện, tổng giám đốc Mặc không nói, không có nghĩa là anh ta không biết. Cô tính kế Lý Tư một lần, cô tính kế hai lần thử xem? Đừng tự đào mồ chôn mình, đừng tự cho mình thông minh. Lý Tư, là ví dụ tốt nhất nhất. ”
Ngón tay của Tiết Tuyết run rẩy: “Tôi không biết cô đang nói gì.”
“Vậy sao?” Ánh mắt Dư Khiết bình tĩnh nhìn về phía Tiết Tuyết, nói: “Nếu cô đã có cảm hứng muốn làm mợ chủ nhà họ Mặc, vậy thì có lẽ cũng đã từng tìm hiểu, nhà họ Mặc đều là những người như thế nào. Tất cả mọi người đều biết, nước Hoa có hai gia tộc lớn là nhà họ Doãn và nhà họ Mặc đều có người thừa kế tài hoa hơn người. Hễ hai người họ xuất hiện trên thương trường thì không ai có thể địch lại được với khí thế của họ. Không ai địch nổi ở đây không phải chỉ dung mạo của họ. Đương nhiên là bất luận ở phương diện nào, hai người họ đều xuất chúng. Nhưng thứ mọi người e sợ hơn nữa là năng lực của họ. Bất kể là Doãn Tư Thần hay là Mặc Tử Hân, cô đều cảm thấy bọn họ là dựa vào nhan sắc mà có thể tung hoành trên thương trường một cách thuận lợi sao? Cô cảm thấy bọn họ dựa vào việc giơ mặt ra mà trở thành người siêu giàu hàng đầu nước Hoa sao?”
“Không ai có thể làm những chuyện nhỏ dưới tầm mắt anh ta mà không bị phát hiện. Anh ta không nói, không có nghĩa là anh ta không biết. Tôi cũng là vì muốn tốt cho cô Tiết thôi. Đừng bao giờ động vào giới hạn của tổng giám đốc Mặc. Lý Tư chính là vì không ngừng chạm vào giới hạn của cậu ấy nên mới bị phạt, không lẽ cô Tiết muốn trở thành người tiếp theo sao?”
“Có biết vì sao bên cạnh tổng giám đốc Mặc mãi không có người phụ nữ nào xuất hiện không? Không chỉ bởi vì tổng giám đốc Mặc một lòng một dạ với cô con gái nhà họ Vân. Còn là bởi vì tổng giám đốc Mặc không cho phép bất cứ ai ở dưới trướng của anh ấy dở thói ghen tuông. Tôi là nhân viên nữ duy nhất được ở lại bên cạnh tổng giám đốc Mặc, tôi dựa vào lợi thế bản thân không coi mình là phụ nữ của mình. Ngược lại, năng lực làm việc của tôi cũng không thua kém bất cứ người đàn ông nào. Tôi khiến mọi người mơ hồ về giới tính của tôi, và mọi người sẽ coi như tôi là đàn ông thay vì mãi nhớ rằng tôi là một người phụ nữ.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!