Chương 1610
Đám người này đúng thật là…lợi dụng mọi cơ hội!
Bỏ đi, nếu muốn náo nhiệt, vậy thì hãy náo nhiệt một cách triệt để đi.
Trên một con đường cách trang viên của Cố Hề Hề không xa, có một cô gái hạ cửa sổ xe xuống, nhìn ra bên ngoài, trên mặt mang theo vẻ khao khát ngây thơ: “Mẹ, mẹ nói xem, tổng giám đốc Mặc sẽ thích gương mặt này của con chứ?”
Một quý phu nhân ở bên cạnh cười nói: “Đương nhiên sẽ thích. Khuôn mặt của con giống mợ chủ nhà họ Doãn nhất rồi.”
Cô gái đó theo bản năng cầm gương lên, ngắm nhìn bản thân mình trong gương, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười đều bắt chước Cố Hề Hề.
Trong lòng cô ta tràn đầy khát vọng và ước mơ.
Lần này, nhất định cô ta phải khiến Mặc Tử Hân rung động, trở thành người phụ nữ của anh ta.
“Mặc Tử Hân đã cứu bác cả của con, vậy chính là ân nhân của nhà họ Tiết chúng ta. Con phải biết là có ân thì phải trả, cũng nên làm như vậy.” Bà Tiết mở lời nói: “Mẹ đã nhờ người ta thăm dò rõ ràng rồi. Mặc Tử Hân là người rất biết đền ơn đáp nghĩa, huấn luyện viên cũ của cậu ta, sau khi hai vợ chồng mất, đã giao phó con gái của họ cho cậu ta. Cậu ta cũng giữ lại ở bên cạnh mình. Vậy nên, con gái của mẹ, lần này con phải nhất định đánh bại người phụ nữ tên Lý Tư đó, để trở thành phụ nữ của Mặc Tử Hân, vinh quang trong tương lai của nhà họ Tiết chúng ta đều hoàn toàn dựa vào con!”
“Lý Tư đó ngổ ngáo, buông thả, ngang ngược không nói lý lẽ. Con nhất định phải ghi nhớ bài học này, tuyệt đối không được để nhà họ Mặc ghét bỏ con, đặc biệt là Mặc Tử Huyên. Mặc Tử Huyên là cô chủ duy nhất của nhà họ Mặc, từ nhỏ đến là thiên kim tiểu thư cao quý, Mặc Tử Huyên lại luôn nhận được sự cưng chiều của những người trong nhà, người làm anh trai như Mặc Tử Hân cũng đặc biệt sủng ái cô ta. Vậy nên, chỉ cần Mặc Tử Huyên thừa nhận con, con cũng coi như đã thành công được một nửa rồi.”
“Vậy thì nửa còn lại thì sao ạ?” Tiết Tuyết mở lời hỏi.
“Nửa còn lại, đó là tùy thuộc vào biểu hiện của con.” Bà Tiết đưa tay lên sờ sờ mặt Tiết Tuyết một cách yêu thương, nói: “Khuôn mặt này của con không hề động qua bất kỳ dao kéo nào, là ý của ông trời, để con trông giống như mợ chủ của nhà họ Doãn, Cố Hề Hề. Mà Cố Hề Hề chính là ánh trăng sáng của Mặc Tử Hân, cho nên dù có phải dựa vào khuôn mặt này, Mặc Tử Hân cũng sẽ không từ chối con.”
Tiết Tuyết có chút bất an sờ sờ mặt của mình: “Làm như thế có được không?”
“Cho dù là thế thân cũng không sao cả, chỉ cần có thể trở thành mợ chủ của nhà họ Mặc, sinh con cho nhà họ Mặc, thì không ai có thể lay chuyển được địa vị của con.” Bà Tiết dạy bảo con gái của mình: “Cho dù phía trước có Mặc Ngôn, Mặc Thuyết thì có thể làm được gì? Chẳng qua chỉ là những đứa trẻ do mang thai hộ sinh ra, thân phận của mẹ còn không rõ, làm sao có thể so sánh với đứa con do một người vợ danh chính ngôn thuận lấy về sinh ra, có địa vị cao quý được?”
“Con hiểu rồi, mẹ.” Tiết Tuyết nắm tay nói: “Con nhất định sẽ khiến cho tổng giám đốc Mặc thích con!’’