Chương 1197
Ngay khi Lâm Phong sắp chạm đến nút áp của Mộc Nhược Na, Mộc Nhược Na đột nhiên khẽ khẽ nói ớ: “Hề hề, Mạc Dung, đừng sợ, tôi tới cứu mọi người đây. Tôi ở đây mà, đừng sợ…”
Ngón tay Lâm Phong chợt cứng đờ ra.
Đại não rối ren như tơ vò của anh ta thoáng chốc trở nên tỉnh táo vô cùng.
Đúng rồi, phía sau Mộc Nhược Na hãy còn một đống các nhân vật lớn nữa.
Nếu để cho bọn họ biết anh ta nhân lúc Mộc Nhược Na say rượu mà giở trò với cô thì chỉ sợ sẽ chẳng còn mạng mà sống để nhìn thấy mặt trời ngày mốt.
Anh ta không thể nóng vội.
Anh ta phải đến từ từ.
Cái anh ta có chính là kiên nhẫn chờ đợi.
Lâm Phong khẽ cắn môi, dứt khoát đứng phắt dậy, quay người lảo đảo rời khỏi phòng, quẹt thẻ mở phòng mình ra rồi đâm thẳng vào nhà vệ sinh, mãi một hồi lâu cũng chưa thấy đi ra.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mộc Nhược Na mơ mơ màng màng tỉnh giấc, cô mở mắt lơ mơ mãi hồi lâu cũng chưa thể tỉnh táo lại được.
Từ từ, sao trong phòng lại chỉ có mình cô thôi? Hirayama Jiro đâu rồi?
Đi đâu rồi?
Anh có thể đi nơi nào được chứ?
Mộc Nhược Na vùng vẫy ngồi dậy từ trên giường, đầu trống rỗng, hồi lâu sau vẫn không nhớ ra được gì, làm sao mà mình trở về được vậy.
Nhìn quần áo trên người, vẫn là bộ quần áo của hôm qua, hiển nhiên là trở về nằm vật ra rồi ngủ.
A, rượu kia thật sự lợi hại!
Cô ấy chỉ uống hai chén vậy mà lại say mèm!
“Hirayama Jiro… Hirayama Jiro?” Mộc Nhược Na gọi hai tiếng, không có ai trả lời, cô ôm đầu ngọ ngoạy đứng dậy, tìm kiếm ở trong nhà nhưng vẫn không có ai.
Sao có thể chứ?
Sớm như vậy, anh ấy có thể đi đâu được?
Khi cô ấy đang vô tình quay đầu thì ánh mắt trong chốc lát đã đặt lên thẻ phòng ở trên bàn.
Chờ đã?
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!