Chương 1045
Giống như bố của Cố Hề Hề hi vọng, ngăn cơn sóng dữ mấy lần cải tử hoàn sinh.
Con gái nhà họ Vân, chỉ cần còn đeo cái thân phận này, đã định cả đời đều vì gia tộc mà hi sinh.
Thật là sự hi sinh to lớn.
“Thế nhưng tôi đã không còn là Vân Nặc.” Vân Mạc Dung nhìn thoáng qua Nhất Nhiễm: “Trách nhiệm của tôi, tôi đã hoàn thành.”
Nhất Nhiễm như có điều suy nghĩ nhìn Vân Mạc Dung, lại trả lời vấn đề này: “Trách nhiệm kia của tôi vẫn chưa hoàn thành. Đúng vậy, tôi bây giờ ở thế giới bên ngoài, mặc dù không thể giống Doãn Tư Thần cùng Mặc Tử Hân hô phong hoán vũ, cũng không thể cùng Tưởng Dật Hải cao quý như vậy thanh lãnh như Tiên Quân siêu nhiên, thế nhưng cũng coi như không tệ. Mặc dù những thân phận kia đều là giả, thế nhưng đều mang đến cho tôi những chỗ tốt. Nhưng mà, thân phận thật sự của tôi chỉ có một, đó chính là Đại Tư Tế của bộ tộc Nhiễm. Vân Nặc, em không trải qua loại cảm giác được mấy ngàn người vô điều kiện sùng bái tín nhiệm, cho nên em không rõ, cái này không chỉ là một phần trách nhiệm, mà còn là một loại bồi thường.”
“Mỗi lần ở tế đàn, toàn bộ người của bộ tộc đều sẽ phủ phục dưới chân của tôi, thành kính quỳ lạy, hát ca khúc, cung kính, khiếp đảm khẩn cầu tôi ban phát phúc lợi cho bọn họ, phù hộ bộ tộc nhân khẩu thịnh vượng. Loại cảm giác được mọi người toàn tâm toàn ý tín nhiệm, loại cảm giác được mọi người ký thác toàn bộ hi vọng, bên ngoài tôi coi như dễ chịu, nhưng cũng sẽ không quên trách nhiệm đằng sau đó.”
“Cho nên, tôi còn phải trở về. Tiếp tục làm Đại Tư Tế. Mặc dù ăn không ngon mặc không tốt ở không tốt, thế nhưng đó là trách nhiệm.” Nhất Nhiễm ôn nhu nhìn Vân Mạc Dung: “Nhớ kỹ, năm đó em chính là làm như vậy, không phải sao?”
Vân Mạc Dung kinh ngạc nhìn Nhất Nhiễm.
Đúng vậy, cuộc sống cần có trách nhiệm, trong lòng cần có chút an tâm.
Con người, luôn luôn phải chịu trách nhiệm.
Những cám dỗ bên ngoài đều không nặng bằng một phần trách nhiệm.
Vân Mạc Dung cảm thấy mình có chút hiểu Nhất Nhiễm.
Tại một số phương diện, hai người bọn họ quả thực rất giống nhau.
“Vậy tiền trong tay anh, đều là thông qua việc bán tài nguyên khoáng sản mà kiếm được?” Vân Mạc Dung dời đi chủ đề, không muốn để cho mình khó chịu như vậy.
“Không phải.” Nhất Nhiễm trả lời nói: “Kỳ thật tôi không muốn khai thác khoáng sản, nếu như không phải bị Doãn Tư Thần cưỡng ép.”
Vân Mạc Dung khẽ nở nụ cười.
Giống như là Nhất Nhiễm cũng bị thua thiệt ở trong tay của Doãn Tư Thần vậy?
“Tôi còn có rất nhiều con đường để kiếm tiền.” Nhất Nhiễm không có nói rõ, chỉ là hàm hồ trả lời nói: “Nhưng mà bây giờ việc khai thác khoáng sản, có vẻ như cần phải gác lại rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!