Chương 45
Đôi mắt nhìn vào hư vô, tựa như không có điểm dừng.
Một lúc sau, anh mới lên tiếng: “Cô ấy đã kết hôn rồi…tôi không còn cơ hội nữa…”
Nói xong, anh cất bước rời đi, bóng lưng cô độc khuất dần trong bóng đêm, để lại Phùng Đan và bạn trai vẻ mặt ngơ ngác.
Phùng Đan cúi thấp đầu, lẩm bẩm: “Kết hôn…là ý mà mình đang nghĩ sao…? Không ai trả lời cô ấy cả, nhưng không quan trọng, vì trong lòng cô ấy đã tự có đáp án.
Chính là ý mà cô ấy đang nghĩ.
Kì Mân Tuyết đã kết hôn với người đàn ông đó.
Lúc này, ở trên xe.
Sau khi lên xe, Cố Kiến Lăng vẫn không nói lời nào, chuyên tâm lái xe, cả hai người duy trì bầu không khí quỷ dị này đến tận khi về nhà.
Vừa về đến nhà, anh lại lần nữa kéo mạnh cổ tay cô, mặc cho da thịt trên cổ tay sớm đã ửng đỏ, anh vẫn bất chấp, một đường kéo cô vào phòng cưới của hai người.
Tính từ ngày hai người nắm tay nhau bước vào lễ đường cho đến tận bây giờ, đây là lân đầu tiên anh chủ động đưa cô vào căn phòng này.
Dù không được sử dụng nhưng căn phòng cưới vẫn được người giúp việc trong nhà dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí ga trải giường đều được thay mới mỗi ngày.
Tựa như hôm nay, ga trải giường vẫn trắng tinh như mọi ngày, trong căn phòng tuyệt đẹp, anh kéo cô đến bên giường, trước ánh mắt khó hiểu của cô, anh đẩy ngã cô xuống.
Mái tóc đen của cô xoã ra tán loạn trên ga trải giường trắng tinh, càng trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.
Kì Mân Tuyết bị anh đẩy xuống giường, cô còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh áp tới.
Cả người cô lúc này đều bị hơi thở nam tính kia bao quanh.
Một tay anh chống lên trên giường, tay còn lại cố định hai tay cô lên đỉnh đầu, khuôn mặt từ từ tiến lại gần.
Cho đến khi cánh môi lành lạnh kia chạm vào môi cô, Kì Mân Tuyết mới hồi thân lại.
“Cố Kiến Lăng, anh làm gì vậy? Bỏ tay tôi ra!”