Chương 38
Cảm giác lạnh lẽo trượt qua cơ thể khiến anh như tỉnh táo hơn vài phần, dưới sự chuyển động của dòng nước, những suy nghĩ mà anh luôn chôn sâu dưới đây lòng đột nhiên hiện ra.
Anh tự hỏi bản thân, liệu anh có thích Kì Mân Tuyết không? Anh cũng không biết đáp án của câu hỏi này là gì nữa.
Nếu là thích, vậy tại sao mỗi lần đối diện với cô, trong đầu anh đều hiện lên hình ảnh Tần Lam khóc lóc cầu xin cô, còn cô thì dửng dưng như không nhìn thấy gì? Nhưng nếu không thích, vậy tại sao khi nhìn vào đôi mắt ấy, trái tim anh lại liên tục lỡ nhịp? Nếu là một lần, hai lần thì anh có thể đổ thừa là do cô dùng chiêu trò, nhưng đến lần thứ ba thì sao? Lẽ nào đều là do cô ư? Thật ra anh cũng muốn tin những lời của cô, nhưng bằng chứng quá rõ ràng, hỏi anh làm sao có thể nhắm mắt xem như không thấy gì được đây? Ai cũng có nỗi khổ tâm của riêng mình, chính anh cũng đang mất đi phương hướng, không biết nên đi tiếp như thế nào nữa.
Từ sau khi cứu cô về từ tay những gã kia, à không, nói đúng hơn là từ sau khi thôi miên cô, trong lòng anh đã xuất hiện cảm xúc áy náy.
Anh dành ra hơn 2 tuần để suy nghĩ, rốt cuộc cũng quyết định làm hoà với cô.
Nhưng anh đã nhượng bộ như thể rôi, tại sao cô vẫn cố làm khó anh chứ…Là vì muốn giữ lại một chút tự tôn trước mặt anh sao? Anh cứ nghĩ rằng, sau khi anh đưa ra yêu cầu kia, hẳn là cô sẽ vui đến mức hai mắt phát sáng mới đúng, nhưng hoá ra anh đã nhầm.
Phản ứng của cô hoàn toàn không giống những gì mà anh đã tưởng tượng.
“Kì Mân Tuyết, tôi cứ nghĩ rằng tôi đã hoàn toàn hiểu rõ bản chất của con người cô, nhưng bây giờ tôi mới biết, hoá ra tôi chẳng hiểu gì về cô cả”
Cố Kiến Lăng đứng trong phòng tắm, khẽ thì thầm một câu, như đang muốn nói cho cô nghe thấy, lại như đang tự nói cho chính bản thân mình.
Lúc này, trong phòng của Kì Mân Tuyết.
Kì Mân Tuyết vốn dĩ định đi ngủ để quên đi cảm xúc đau nhói nơi trái tim, nhưng cô vừa đặt lưng xuống thì chiếc điện thoại trên tủ đầu giường bỗng reo chuông.
Người gọi đến chính là lớp trưởng hồi cấp 3 của cô.
“Alo, mình nghe”
Kì Mân Tuyết ấn nút nghe máy, nhẹ giọng nói vào trong điện thoại.
“Tiểu Tuyết, mình là Phùng Đan đây, cậu còn nhớ mình không?”
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ, trong giọng nói của người kia chứa đầy ý cười.
“Đương nhiên là mình vẫn nhớ.
Sao vậy? Cậu gọi mình có chuyện gì không?”