Chương 32
Tiểu Huệ nghe cô nói như vậy thì càng khóc lớn hơn, cô bé nhào vào lòng cô, giọng nói đứt quãng: “Chuyện này…thật sự không liên quan đến anh rể.
Em…em xin lỗi chị, em đã không hỏi ý kiến của chị mà quen bạn trai…Kì Mân Tuyết nghe xong thì sững sờ, dường như cô không tin vào tai mình, cô còn chưa kịp nói gì thì cô bé đã tiếp tục những lời vừa nấy: “Em…mấy hôm trước, bạn trai của em muốn quan hệ với em…Em còn chưa chuẩn bị tâm lý để sẵn sàng trao thân cho anh ấy nên đã từ chối, sau đó…sau đó anh ấy định cưỡng hiếp em, lúc ấy em hoảng loạn quá, không kịp suy nghĩ nhiều, trong lúc phản kháng đã vớ lấy con dao trên bàn đâm vào vai anh ấy, anh ấy rất tức giận, còn đánh em nữa!”
Kì Mân Tuyết hoàn toàn không chấp nhận nổi sự thật này, đứa em gái mà cô luôn bao bọc, tận lực che chở lại bị một thằng ất ơ nào đấy bắt nạt, còn suýt chút nữa thì cưỡng hiếp nó.
“Tại sao em không báo cảnh sát?”
Cô tức giận hỏi lớn.
“Em…anh ấy đe doạ em, nói răng nếu em báo cảnh sát thì anh ấy sẽ nói với cảnh sát việc em dùng dao đâm vào vai anh ấy!”
“Chị ơi, em sợ rồi, anh ấy bảo khi nào em lành vết thương thì phải sang nhà anh ấy để làm chuyện đó…Chị ơi, em không muốn đâu!”
Kì Mân Tuyết nghe em gái trần thuật những sự việc đã xảy ra, lòng đau như dao cắt, cô xoa đầu em gái mình, vừa xoa vừa trách móc: “Em….
chị hết nói nổi em rồi, sao em lại ngốc như vậy chứ?”
Chỉ một mình cô lụy tình, yêu phải một người đàn ông máu lạnh thì thôi đi, sao đến em gái cô cũng quen một người bạn trai không ra gì thế này? “Em biết em ngốc rồi, bây giờ em phải làm sao đây? Nếu em không sang nhà anh ấy, sợ là anh ấy sẽ báo cảnh sát việc em dùng dao đâm anh ấy mất! Nhà anh ấy có camera, hôm đó em lỡ tay làm anh ấy bị thương, camera đều ghi lại hết!”
“Đoạn video trước đó anh ấy có ý định cưỡng hiếp em cũng bị anh ấy xoá rồi, giờ em không có bằng chứng nào cả…
Không có bằng chứng…Kiểu này thì khỏi kiện tụng gì nữa, thẳng tôi kia nắm chắc phần thắng rồi.
Nhưng Kì Mân Tuyết không cam tâm, em gái của cô tốt đẹp như vậy, sao có thể bị hắn ta nhúng chàm?
Em gái cô mới 17 tuổi, độ tuổi tươi đẹp như vậy, đáng ra không nên bị uy hiếp như thế này mới đúng.
Kì Mân Tuyết cố gắng nghĩ cách giải quyết, nhưng đầu óc cô lúc này rất hỗn loạn, chẳng nghĩ ra được kế sách gì hữu dụng cả.
Bây giờ đã hơn ba giờ sáng, cô bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, đầu óc đang thiếu tỉnh táo thì sẽ không nghĩ ra được cách giải quyết, cô quyết định ngủ một giấc lấy sức, ngày mai lại tìm cách xử lý thằng nhóc kia, xả giận cho em gái.
“Được rồi, Tiểu Huệ, ngủ đi, có chuyện gì ngày mai rồi hẵng tính.