Chương 3
Anh mò lấy điện thoại từ trong túi quần ra, gọi cho cha của Tống Lân, dùng vẻ mặt ung dung thong thả mà nói: “Cậu Tống, con trai nuôi của cậu đang quấy rầy đêm tân hôn của cháu, nếu cháu sai vệ sĩ đem tống cổ cậu ta về, cậu sẽ không trách cháu chứ?”
Tống Vũ ở bên kia sau khi nhận điện thoại, nghe những lời tố cáo của Cổ Kiến Lăng thì hơi hoài nghị.
Con trai của ông không thể nào đang yên đang lành lại đi quấy rây đêm tân hôn của người khác được, nhất định ở phía sau còn có nguyên nhân nào đó.
Tuy nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng Tống Vũ vẫn trả lời: “Nếu nó làm cháu không vui thì cứ phạt nó đi, cậu không trách cháu”
Cổ Kiến Lăng ở bên này cười nhếch mép, khẽ đáp lại: “Cảm ơn cậu.”
Nói xong, anh tắt điện thoại, sai vệ sĩ cưỡng chế lôi Tống Lân ra ngoài.
Tiếng gào thét của Tống Lân dần biến mất trong màn đêm, mà Cổ Kiến Lăng tựa như cũng mất hứng, quay đầu nói với Trịnh Bân: “Thật nhàm chán, trò chơi đang hay thì lại bị một kẻ không liên quan chạy đến phá đám, cũng do tốc độ của ông quá chậm.
Thôi, ông cút về được rồi, đừng ở đây làm bẩn mắt tôi nữa”
Trịnh Bân như một con chó, nghe lời răm rắp mà cuốn gói đi về, ra đến cửa, ông ta bỗng dừng lại, run run hỏi Cố Kiến Lăng: “Vậy…mảnh đất ở phía Đông thành phố kia..”
Cố Kiến Lăng liếc mắt nhìn Trịnh Bản, trong mắt chứa đầy không kiên nhẫn mà trả lời: “Đừng nghĩ đến nó nữa, vì ông không hoàn thành nhiệm vụ của mình nên nó sẽ thuộc về người khác”
Trịnh Bản nghe thấy đáp án này cũng không bất ngờ lắm, mặc dù ông ta đã đoán trước được câu trả lời nhưng khi nghe chính miệng Cố Kiến Lăng nói ra, vẫn không nhịn được mà thất vọng.
Dù không cam lòng nhưng ông ta cũng không dám nói gì, chỉ đành lủi thủi ra về.
Sau khi Trịnh Bân trở về, Cố Kiến Lăng nhìn người con gái đang ngồi run rẩy trên giường, trong mắt anh ngoài chán ghét và ghê tởm đến cực điểm ra, cũng không có lấy một tia chột dạ.
Có vẻ như sau khi bị cô phát hiện ra hành động bỉ ổi của mình, anh không có chút hối hận hay xấu hổ nào cả, vì căn bản anh không hề xem cô là vợ mình.
Anh nhìn Kì Mân Tuyết, thanh âm lạnh lẽo kia lại một lần nữa làm lòng cô đau nhói: “Cút ra ngoài phòng khách ngủ, hoặc để tôi sai người kéo cô ra”
Kì Mân Tuyết cúi đầu, im lặng ôm gối ra phòng khách ngủ, trái tim cô lúc này đã hoàn toàn chết lặng.
Có trời mới biết, sau khi nghe thấy những lời kia của Tống Lân, trong lòng cô tuyệt vọng đến bao nhiêu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!