Chương 9: Nhà họ Mộc diễn rất hay
Nổ ?
Quản gia trốn ở trong cổng run lên, không dám chần chờ nữa vội vàng chạy vào trong sảnh.
"Ông nói cái gì? Cố Văn mà lại dám cho nổ cửa lớn nhà tôi sao." Sau khi Mộc Sĩ nghe quản gia báo thì lập tức trở nên sợ hãi.
"Tôi muốn xem cậu ta có lá gan này hay không! Chỉ là một kẻ vô dụng, lại thêm một kẻ tàn tật, cũng có thể lật trời hay sao?" Tô Ngọc Vân không nghĩ đến Cố Văn lại cố chấp như thế.
Cổ Văn là người thế nào thì tất cả mọi người đều biết rõ như ban ngày, cho nên bọn họ nghĩ anh không có can đảm dám cho nổ tung cửa nhà bạn họ.
Nhà họ Mộc và Mộc Mai cũng không có tình cảm thân thiết mấy, đóng cửa đã biểu lộ thái độ hôm nay không muốn tiếp khách rồi. Nhưng không nghĩ tới bọn họ lại muốn tự chuốc lấy nhục nhã, lại còn nhất định muốn đi
vào.
"Ông bà chủ, dù cho danh tiếng của Cố Văn không tốt, nhưng dù sao cũng là cậu hai nhà họ Cổ. Nếu như cậu ta thật sự cho nổ cửa lớn nhà chúng ta, khi chuyện này bị truyền ra ngoài cũng sẽ không tốt cho cả hai nhà"
Quản gia đứng bên cạnh nhắc nhở.
Dù cho không muốn gặp hai người ở ngoài cửa thì đóng chặt cửa cũng không phải là biện pháp tốt.
Mộc Diệp vừa nhìn móng tay của mình vừa nói: "Không cần quan tâm
đến bọn họ, Cố Văn cũng chẳng có gì ghê gớm cả, mấy năm nay anh ta bị Cố Nam chèn ép đến mức không dám thả một quả rắm nữa! Phượng hoàng rụng lông không bằng gà, trái lại con muốn xem xem hai người bọn họ muốn làm gì".
Người khác sợ Cổ Văn , nhưng Mộc Diệp cô không sợ, tương lai cô sẽ trở thành bà chủ của nhà họ Cổ!
Một kẻ ăn hại bị dòng họ vứt bỏ, chờ mai này cô gả cho Cố Nam, có rất nhiều cơ hội trừng trị hai vợ chồng bọn họ.
Đến lúc đó, cho dù hai người bọn họ làm gì thì cũng không thể trốn thoát khỏi lòng bàn tay của cô.
Quản gia còn muốn nói gì đó, nhìn thấy Mộc Sĩ cũng đã ngầm đồng ý, ông ta cũng chỉ có thể làm theo. Quản gia bảo người canh cổng không cần quan tâm đến bên ngoài, cứ khóa kỹ cửa là được.
"Ba , mẹ, sao lúc trước hai người muốn con kết hôn với Cổ Văn ? Nếu sau này con gả cho Cố Nam , ngộ nhỡ có lời đồn con từng có hôn ước với kẻ vô dụng kia, chắc người ta sẽ cười đến rụng răng hàm mất!"
Trên mặt Mộc Diệp có vẻ không hài lòng, bây giờ đã có rất nhiều người biết cô và Cổ Văn có hôn ước với nhau. May mà đã dùng tiền phong tỏa tin tức, nếu không đã bị người ta đồn ra ngoài từ sớm rồi.
"Con biết cái gì? Năm đó Cổ Văn là một kẻ rất thủ đoạn, cũng là nhân vật làm mưa làm gió của nhà họ Cố. Chỉ tiếc rằng một tai nạn xe cộ đã biến cậu ta thành kẻ tàn phế, cho nên mấy năm nay bị nhà họ Cố xem thường. Nhưng cũng vì như thế mới có thể thấy được Cố Nam mạnh hơn Cổ Văn , thủ đoạn cũng tàn nhẫn hơn. Tranh đấu trong nhà quyền quý nếu không có chút thủ đoạn, sợ rằng tương lai chết như thế nào cũng không biết được.”
Năm đó, Cổ Văn cũng xem như là kêu mưa gọi gió, người ở Hà Thành này không ai có thể đấu lại, nhưng không ngờ lại bị tai nạn xe hơi làm hỏng
cả đời. Nếu không phải bây cậu ta biến thành kẻ tàn phế, thì ông ta cũng sẽ xem trọng hôn ước của cậu ta và Mộc Diệp.
Như thế cũng có thể thấy được Cố Văn này cũng không phải là lựa chọn tốt nhất.
"Diệp , tình cảm của con và Cố Nam thế nào rồi? Con nhất định phải giữ chặt lấy cậu ta, đừng để cậu ta bị những người phụ nữ khác quyến rũ mất."
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, chẳng lẽ mẹ còn không biết rõ thủ đoạn của con gái mẹ sao? Sao anh ta có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay con được?"
Đối với chuyện này, Mộc Diệp rất đắc ý, Cổ Nam nằm trong tay của cô, vốn những người phụ nữ khác không thể tới gần anh ta.
"Vậy là tốt rồi, nhớ kỹ..."
Âm!
Mới nói một nửa, bên ngoài vang lên tiếng nổ thật lớn, làm mặt kính trong biệt thự chấn động đến rung chuyển.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Mộc Sĩ đứng vụt lên khỏi ghế sa lon, trong lòng có
cảm giác bất an.
Quản gia vội vàng hoảng loạn chạy từ bên ngoài vào: "Không xong rồi, Cố Văn tức giận nên đã làm nổ tung cửa lớn!" Tiếng động lớn như vậy, làm người
gần đó đều đến xem trò vui.
Xem ra lần này nhà họ Mộc đã mất thể diện hoàn toàn rồi.
"Cái gì? Tên rác rưởi Cổ Văn này! Lại có can đảm dám làm như thế!" Mộc Sĩ vô cùng tức giận, lập tức chạy ra ngoài.
Khi Mộc Sĩ đi ra ngoài đã thấy cửa lớn bị nổ tung, ngay cả tường vây cũng sập một đoạn, gạch đá bừa bộn.
"Cố Văn , cậu muốn làm gì? Cậu có biết đây là nhà của ai không hả?"
Mộc Sĩ nhìn ba người bên phía Cố Văn đứng bên ngoài, dáng vẻ chuyện này chẳng liên quan gì đến mình, trong lòng ông ta càng trào lên cơn giận.
Đáy mắt Cố Văn chẳng hề có cảm xúc gì, sau khi nghe Mộc sĩ nói thế thì lạnh lùng mở miệng.
"Nhà họ Mộc diễn xuất cũng tốt quá, tôi và vợ đến lại mặt mà cửa lại đóng chặt. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, có lẽ nhà họ Mộc cũng mất mặt không ít đâu"
"Cậu làm như thể là người lớn nhà họ Cố cũng không đứng về phía cậu đâu. Cố Văn , thể diện của nhà họ Cố cũng chẳng còn đâu!"
Mộc Sĩ vô cùng tức giận, mặc dù biết tính cách Cố Văn ngang ngược, nhưng không nghĩ cậu ta lại làm ra chuyện này. Cậu ta hoàn toàn không giữ thể diện cho mình.
"Thể diện?" Cố Văn cười: "Đối với tôi mà nói, thể diện chỉ là một thứ xa xỉ mà thôi, tôi không để ý đến nó từ lâu rồi!" Bị tàn tật nhiều năm như thế lại mang tiếng là đồ bỏ đi, anh sẽ quan tâm mình có thêm một tiếng xấu nữa
sao?
"Cậu..." Mộc Sĩ vô cùng tức giận, đây là lần đầu tiên ông ta thấy người đàn ông này nói lời như thế.
Cố Văn có thể không quan tâm tất cả mọi thứ, nhưng nhà họ Mộc không thể chuyện gì cũng bỏ mặc. Mũi dùi của Mộc Sĩ chuyển hướng về phía Mộc Mai : "Dù sao tôi cũng là chú của mày, thế mà mày lại dẫn chồng của mình đến cho nổ của nhà mình. Thật sự uổng phí công lao tao chăm sóc mày nhiều năm như thế!"
"Ha ha." Mộc Mai chưa kịp mở miệng, tiếng cười khẽ lại vang bên khóe miệng của Cổ Văn: "Thì ra ngài Mộc còn biết mình là chủ của Mộc Mai "
"Cổ Văn , cậu đừng hỗn láo." Mộc Sĩ tức giận la lên, Cổ Văn này có phải quá đề cao bản thân rồi không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!