Hơn nữa, vừa rồi người phụ nữ này nói không ít, nào là cậu hai Văn không thể quan hệ được, còn chán ghét nói cô mắc bệnh truyền nhiễm nữa!
"Cô không có chứng cứ!".
"Thật sao?" Mộc Mai lấy điện thoại di động ra, bấm vào một nút trên đó.
Nghe giọng nói của mình vang lên, sắc mặt ba người đều tái nhợt. Trong nháy mắt, vẻ chế giễu và coi thường lại biến thành hoảng sợ.
Liễu Trang sợ hãi, lập tức buông lời uy hiếp: "Cô... Cô dám"
"Cô đoán tôi có dám hay không?" Nhìn thấy sắc mặt Liễu Trang không tốt lắm, có thể là sợ vừa rồi bản thân nói cho vui miệng nhưng lại gây họa cho cả gia tộc.
Dù cho Liễu Trang được yêu thương thể nào, nhưng nếu làm chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của gia tộc, cũng sẽ bị dòng họ từ bỏ.
Sắc mặt của Mộc Diệp cũng rất khó coi, Mộc Mai này không hề giống với trước kia. Nếu là lúc trước, dù cô nói gì thì chắc chắn Mộc Mai sẽ không dám cãi lại.
Chỉ bằng thân phận mợ hai nhà họ Cố, nếu chuyện hôm nay bị làm lớn ra,
đối với ba người các cô cũng không phải là chuyện tốt.
Mộc Diệp lập tức cười một tiếng, muốn làm tan biến tình cảnh khó xử này: "Em gái, vừa rồi Trang chỉ nói đùa với em mà thôi, chuyện này cứ kết thúc ở đây đi."
Thật đúng là vô cùng đáng ghét!
Lúc cô bị bắt nạt thì lại hờ hững, bây giờ lại đứng ra nói giúp người ngoài.
Giọng nói của Mộc Mai trở nên lạnh lùng: "Nói đùa? Sao tôi lại không cảm thấy đây là câu nói đùa nhỉ?"
"Vốn nó chỉ là vài câu nói đùa thôi, em cần gì phải làm thật chứ? Nhất định phải làm ẫmĩ để mọi người ở Hà Thành đều biết thì mới bỏ qua hay
sao?"
Trong giọng nói của Mộc Diệp mang theo chút quở trách, ánh mắt đang nhắc nhở Mộc Mai thấy được rồi thì thôi.
"Được, vậy coi như là câu nói đùa đi" Mộc Mai nói xong, lại đưa tay kéo cổ áo Liễu Trang, kéo cô ta về phía trước.
Liễu Trang sợ hãi: "Buông tay ra! Cô muốn làm gì?"
"Từ hôm nay trở đi, nếu tôi còn nghe được cô nói một câu chồng tôi tàn phế, thì tôi sẽ thật sự biến cô thành tàn phế, đánh cho cô răng rơi đầy đất!".
"Cô... Cô chờ đó cho tôi!" Liễu Trang không dám ra tay với cô nữa, chỉ có thể mạnh miệng nói lời dọa dẫm, nhưng trong lòng lại vô cùng sợ hãi.
"Tôi để cho mấy người đi rồi sao?" Mộc Mai thấy bọn họ quay người đi nên gọi bọn họ lại.
"Cô còn muốn thế nào nữa?" Giọng điệu của Mộc Diệp không vui. Hôm nay cô ta chịu thua thiệt ngầm là đã cho Mộc Mai mặt mũi rồi, cô ta lại còn được voi đòi tiên sao?
Mộc Mai không quan tâm đến sắc mặt của Mộc Diệp, cô đi qua, bàn tay. tát lên mặt Liễu Trang: "Cái tát vừa rồi tôi trả lại cho cô!".
Liễu Trang đưa tay sờ một cái, tháng trước mới sửa mũi mà đã bị cô ta đánh vẹo rồi, tức giận đến mức suýt nữa ngất đi: "Mộc Mai, vậy mà cô... Tôi sẽ không bỏ qua cho cô..."
Mộc Mai chỉ vào cô ta: "Sau này gọi tôi là mợ hai, còn nữa, không được dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi."
Liễu Trang vội vã đi bệnh viện chữa lại cái mũi, Bạch Mẫn cũng đi theo. Mộc Diệp hiếm khi không đi cùng, dừng lại nhìn chằm chằm vào Mộc Mai .
"Chị còn có chuyện gì muốn nói với tôi sao?" Lúc này Mộc Mai đã không còn tức giận như vừa rồi, chuẩn bị trở về bệnh viện thăm mẹ.
"Mấy ngày không thấy, Mộc Mai, cô thật sự để tôi nhìn bằng cặp mắt khác xưa đó. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô, đừng ra dáng kiêu ngạo mợ hai gì đó với tôi. Người khác sợ nhà họ Cố, nhưng tôi thì không!"
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!