Dù sao hai người bọn họ cũng mới kết hôn với nhau, có thể ở bên nhau nhiều hơn một chút cũng là chuyện tốt.
"Không cần." Mộc Mai từ chối, dù cho nói nhiều một chút thì có lợi ích gì chứ? Đối với Cổ Văn mà nói, cô cũng chỉ là một người thừa mà thôi.
Cô biết cuộc hôn nhân của hai người bọn họ là một sự sai lầm. Nếu không không phải cô thay Mộc Diệp gả cho Cố Văn, thì cả đời này bọn họ cũng sẽ không gặp nhau.
Mộc Mai về đến phòng, thấy lúc trước căn phòng này được bố trí rất hài hòa, nhưng bây giờ Mộc Mai lại cảm giác cách bố trí này thật buồn cười.
Lúc chiều, Mộc Mai nhận được một cuộc gọi từ số máy lạ, mới biết đó là Cổ Đình gọi.
"Ba, sao ba có thời gian rảnh rỗi gọi điện cho con vậy ạ?" Đã bao nhiêu năm Mộc
Mai không gọi qua chữ này. Đột nhiên bây giờ lại xưng hô thế này, vẫn cảm thấy không quen.
"Ba biết Văn vừa ra nước ngoài, con ở trong nhà chắc cũng buồn chán. Buổi tối con tới ăn cơm cùng ba và mẹ Văn đi."
Giọng điệu của Cổ Đình dịu dàng ôn hòa, không giống như ông chủ hay bắt nạt người khác.
"Dạ ba, tối nay con sẽ về ạ" Tuy nói như thế, nhưng trong lòng Mộc Mai vẫn cảm thấy lo lắng. Trừ Cố Nam ra, đối với những người lớn khác của nhà họ Cố cô đều không hề quen biết.
Mộc Mai cũng không biết ba mẹ Cổ Văn thích gì, nên tùy tiện mua chút thuốc bổ rồi ngồi lên xe đi đến nhà cũ của nhà họ Cố.
Nhà cũ của nhà họ Cố ở Hà Thành là nơi đáng mơ ước, nhìn sân trong cũng đã chứng minh được khí chất của nhà họ Cố.
Đã không thể dùng từ biệt thự để miêu tả nơi này, rõ ràng đây chính là một trang viên.
"Mợ chủ đã tới rồi, mời đi theo tôi" Quản gia đứng ở cổng nhìn thấy Mộc Mai tới nói với giọng điệu vô cùng khách sáo, dẫn cô đi vào trong trang viên.
Mộc Mai đi theo quản gia vào ngôi nhà tráng lệ như cung điện.
"Mai đến rồi, mau vào ngồi đi." Mẹ của Cổ Văn, Bạch Vũ gọi Mộc Mai. Dù bây giờ Cố Văn đã tàn phế, nhưng nói gì thì cũng là con trai nhỏ của mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!