“Tôi không có ý kiến gì, anh có thể đi hỏi vợ tôi xem cô ấy có muốn đi cùng anh” Cổ Văn đẩy xe lăn, quay đầu lại nhìn Mộc Mai: “Em có thích người đàn ông này. không?”
Mắt Mộc Mai đỏ hoe, cô cố nén để nước mắt không trào ra.
Một lúc sau, Một Mai mới thả lỏng hai bàn tay đang nắm chặt của mình, lúc này đầu ngón tay cô đã trở nên trắng bệch, điều này đủ để chứng minh cô đã giữ chặt như thế nào.
A
Mộc Mai cúi người xuống nhặt chiếc ví vừa rơi lên: “Anh Mạc đừng đùa lại, tôi và Cố Văn đã kết hôn và tôi không có ý nghĩ đi bước nữa. Văn, ví của anh rơi ở trước quần lễ tân chỗ bán đồ vừa nãy, lần sau anh nhớ cầm cho kỹ
Liếc nhìn Mạc Văn áy náy, sau đó cô đẩy Cổ Văn rời khỏi trung tâm mua sắm.
Khoảnh khắc quay người lại, Cố Văn rõ ràng nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Mộc Mai.
Cổ Văn nắm chặt hai tay, kiềm chế cơ tức giận của mình.
“Ha, thú vị.” Mạc Văn cười khẽ, rời đi về hướng đối diện với hai người.
Cổ Văn ngồi trên xe lăn như ngồi trên đống lửa, dường như anh có điều muốn nói với Mộc Mai, nhưng lại không biết phải mở lời nói như thế nào.
Quay về xe, cả xe lặng ngắt như tờ, khiến người ta kiềm nén không thở nổi.
Một lúc sau, Mộc Mai mới chậm rãi nói: “Văn, đối với anh mà nói, em có phải là một người thừa thãi không?”
“Không phải?
Cổ Văn thầm lẩm bẩm trong lòng nhưng anh lại không biết nói thế nào khi lời nói chạm đến môi.
Mộc Mai nhìn Cố Văn tràn đầy hy vọng nhưng anh chỉ nhắm mắt không trả lời.
Mộc Mai cúi đầu, cười ngượng ngùng: “Ha ha, em biết rồi”
“Được rồi, chúng ta về nhà trước đã. Anh còn phải nghỉ ngơi, đang đi công tác mà lại bí mật chạy về thì không phải là một lãnh đạo tốt.” Mộc Mai kìm nén lại cảm xúc của bản thân, nhưng Cố Văn có thể nghe thấy giọng nói của cô hơi nghẹn ngào.
“Ừ” Nói xong Cố Văn lại nhắm mắt lại.
Mộc Mai cũng không nhìn Cố Văn nữa, quay đầu về phía bên cửa sổ nhìn người qua lại, nhưng ngay sau đó một giọt nước mắt trong suốt như pha lên trực tiếp rơi trên tay cô.
Về đến nhà, Mộc Mai nhìn thấy chị An, cô chỉ khẽ gật đầu rồi chạy về phòng của mình. Ban đầu chị An muốn gọi Mộc Mai lại, nhưng lại nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, giống như là muốn trốn tránh điều gì đó.
Vẻ mặt chị An mờ mịt nhìn về phía Cố Văn: "Cậu chủ, mợ chủ sao thế ạ"
"Không sao đâu" Giọng nói Cố Văn cũng đầy lạnh lùng.
Chị An nhíu mày, sao hai người này ra ngoài một chuyến đã biến thành thế này rồi.
Cố Văn về phòng mở cửa ra thấy Mộc Mai đang nằm trên giường. Nghe tiếng Cố Văn đi đến, cô nghiêng người sang một bên, đưa lưng về phía anh.