Hai người ai cũng không nói gì một lúc lâu, chị An đứng ở phòng bếp nhìn thấy hai người không nói câu nào, thì trái tim nhấc lên tận cổ.
Bây giờ, Mộc Mai đắc tội Cố Nam vì Cố Văn, e rằng cuộc sống sau này sẽ không yên ổn.
Chị An bưng nước đi tới nói: "Cậu cả, trên đường đến đây chắc cậu cũng khát nước rồi, đến uống miếng nước đã cậu"
Thấy bộ dáng cũng cung kính kính của chị An, Cố Nam lập tức thay đổi thái độ: "Chị An, thể mà chị vẫn còn chăm sóc cho em trai tôi à, thật sự là vất vả cho chị rồi."
"Cậu cả nói gì vậy, hồi đó nhờ có cậu hai không chê tôi nên mới có tối của ngày hôm nay, người sống trên đời là phải biết cảm ơn."
Chị An cũng không sợ Cố Nam, cô ta gặp được chuyện này không phải là lần một lần hai, từ khi Cố Nam ngồi lên vị trí tổng giám đốc kia, bất kể là Cố Văn có được cái gì thì anh ta đều mơ ước cướp cho bằng được, cho dù là bảo mẫu chăm sóc cho Cổ Văn như cô ta.
"Chị nói rất đúng, người sống trên đời nhất định phải biết cảm ơn, có một số việc nên làm như thế nào, tôi tin rằng trong lòng chị biết rất rõ. Trong lời nói của Cố Nam có vẻ có ý gì đó, Mộc Mai cũng không biết bọn họ đang nói cái gì.
Cổ Nam lấy điện thoại di động ra, sau đó lướt đến thư viện, rồi đưa cho Mộc Mai: "Tôi biết làm thế này là đẩy em trai mình rơi vào tình cảnh vô tình vô nghĩa, nhưng mà tôi không làm thế thì lại vô cùng có lỗi với em."
Mộc Mai nhàn nhạt liếc nhìn hai người đang ôm nhau trên màn hình di động, trong đó có một người là Cố Văn, chồng cô.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!