Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Cố tổng sủng thê - Mộc Mai (full) - tác giả Aly

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Tô Ngọc Vân tràn đầy bất mãn: "Hôm nay ông cụ có chuyện gì thế? Sao đột nhiên lại nổi trận lôi đình như vậy? Hôm nay ở buổi đấu giá từ thiện đã xảy ra chuyện gì sao?"

Hôm nay Tô Ngọc Vân không hề tham gia buổi đấu giá từ thiện, lúc quay lại nhìn thấy vẻ mặt không vui của Mộc Đoàn, còn cho rằng bởi vì việc kinh doanh ở nước ngoài thương lượng không thành nên mới tức giận.

Mộc Sĩ ngồi trên ghế sô pha không khỏi trầm tư, lần này ba trở về không giống như trước nữa, trước đây dù ông ta có làm ra chuyện đi chăng nữa, ba cũng sẽ không tức giận như vậy.

Mộc Mai chỉ là một đứa không được yêu thích, cho dù có gả cô ta cho một thằng que thì ba cũng không nên tức giận như vậy chứ.

"Ba, yên tâm đi, dù gì thì Mộc Mai cũng đã kết hôn với Cổ Văn, ông nội cũng đã ngầm đồng ý chuyện của con với Cổ Nam. Bây giờ hôn sự của chúng con coi như là ván đã đóng thuyền rồi.”

Mộc Diệp không quan tâm, cho dù ông nội có truy cứu thì ba mẹ mới là người quyết định cho Mộc Mai kết hôn với Cố Văn, không liên quan gì đến cô ta hết.

Mộc Sĩ thở dài: "Hôm nay chuyện này coi như cũng đã qua, có điều không biết sau này ông cụ có nhắc lại nữa không"

"Hôm nay khi ông nội đến buổi đấu giá từ thiện thì đã đến nói chuyện với Cố Văn, nhìn thấy vẻ mặt ông nội rất khó coi, cũng không biết rốt cuộc là Cổ Văn đã nói gì với ông nội." Lúc đó Mộc Diệp vẫn luôn dán mắt vào Mộc Mai và Cố Văn, còn cho rằng ông nội đang quở trách Mộc Mai và Cố Văn, xong

cuối cùng lại trút giận lên người mình.

"Dù sao người cũng đã gả đi rồi, cũng coi như là gạo đã nấu thành cơm, chúng ta chỉ cần bảo toàn Diệp là được." Tô Ngọc Vân biết rằng mình chưa từng được được ba ưa thích, nhưng mà bà ta đã nhẫn nhịn được bao nhiêu năm nay, cho nên bà ta cũng không muốn bàn cãi gì với ông cụ.

"Hiện giờ chỉ có thể làm như thế thôi. Vừa nãy ông nội con đã nói rồi, nếu như còn muốn để con vào nhà họ Cố thì phải nghe theo ý kiến của ông ấy, đợi ngày mai mẹ sẽ đi hỏi ông con rốt cuộc là có kế hoạch thế nào.".

Thật ra, còn có một việc nữa khiến Mộc Sĩ nghĩ hoài không ra, rốt cuộc là vì ông không nghe theo sự sắp đặt của ba mới khiến ông ấy nổi giận như vậy, hay còn vì nguyên nhân nào khác?

Nếu cần, ông ta cũng muốn tìm người để điều tra xem có nguyên cớ gì trong đó không.

Sáng sớm hôm sau, Mộc Mai bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, cô lấy điện thoại di động ra, hóa ra là số cuộc gọi của ông nội, từ khi cô chuyển đi, ông nội vẫn chưa hề gọi lại cho cô.

Mộc Mai vốn đang còn ngái ngủ, lập tức tỉnh táo lại, sau đó nhẹ giọng bắt máy: "Alo, ông nội, sáng sớm ông gọi con có chuyện gì sao?"

"Lần trước tụi con về nhà vợ đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngày trọng đại. mà rối loạn thành ra như thế, ông biết đã khiến cho con rất thất vọng. Hôm nay con cùng Cố Văn về nhà lần nữa đi."

Giọng điệu của Mộc Đoàn ôn hòa hơn nhiều so với lúc ở buổi đấu giá từ thiện, nhưng nó khiến cho Mộc Mai có chút không quen.

"Nhưng mà.."

"Đừng lo lắng, sẽ không có ai bắt nạt hai đứa nữa đâu." Mộc Đoàn hiểu được nổi khó khăn của Mộc Mai, chỉ trong mấy ngày, ở nhà đã năm lần bảy

lượt xảy ra rất nhiều chuyện như vậy, cho dù là người khác cũng sẽ thất vọng về gia đình nhà mẹ.

Mộc Mai có chút hoảng hốt, ông nội chưa bao giờ chủ động nói chuyện với cô như thế này, năm đó khi ba vẫn còn, mối quan hệ của cô và ông nội cũng khá tốt, nhưng sau khi ba cô mất, cô chuyển khỏi nhà họ Mộc, mối quan hệ giữa cô và ông nội trở nên ngày càng xa cách.

"Con biết rồi, trưa hôm nay con sẽ đưa Cố Văn về."

"Ừm” Đầu dây bên kia im lặng, hai người cũng không còn chuyện gì để nói nên cúp điện thoại.

Cố Văn lấy tay chống cằm và nhìn người phụ nữ vừa gọi điện thoại xong: "Nói xong rồi à"

"Ừm...a..." Mộc Mai giật mình: "Anh... dậy rồi sao." Sau đó, sắc mặt lập tức đỏ bừng, Mộc Mai chưa bao giờ ngủ chung giường với đàn ông, cảnh tượng ngượng ngùng như vậy khiển Mộc Mai vô cùng xấu hổ.

"Vừa rồi lúc em bắt điện thoại thì tôi cũng đã dậy theo, sao vậy, ông nội em kêu em về à?"

"Không phải kêu tôi, mà là kêu chúng ta cùng về, có lẽ là vì lần trước trở về nhà vợ gặp phải sự việc ầmĩ như vậy, ông nội không nhịn nhục được nên muốn mời hai người chúng ta cùng nhau trở về lần nữa."

Mộc Mai không hề giấu giếm điều gì.

Cố Văn trực tiếp ngồi dậy, nhìn người phụ nữ trước mặt: "Em không muốn được trở về nhà họ Mộc lần nữa sao?"

Trên mặt Mộc Mai thoáng qua một nét u sầu: "Quay về thì cũng có ích gì đâu? Cũng chỉ lại bị cả nhà chú út ức hiếp, vậy chi bằng chuyển ra ngoài để được yên thân một chút."

Cô thực sự không muốn quay lại cái nơi đây tổn thương đó, trước đây cả

ba và mẹ đều cùng cô sống ở đó, dù rất vui vẻ nhưng vẫn vẫn không tránh khỏi sự tính kế của nhà chú út.

"Đó là bởi vì chú em đã lấy đi những thứ em nên có. Nếu tôi là em, sẽ nghĩ mọi cách để lấy lại lòng tin của ông nội, như vậy em có trở về lại nhà họ Mộc cũng sẽ có hy vọng, những người đó không muốn em sống tốt thì hà cớ gì em lại cho bọn họ sống dễ dàng chứ?"

Cố Văn nghiêm khắc nhắc nhở Mộc Mai, hy vọng rằng Mộc Mai có thể nhìn nhận được thân phận và địa vị hiện tại của mình.

Mộc Mai cau mày: "Năm đó chú út và thím đã giá hoạ cho tôi trộm đồ nên thái độ của ông nội đối với tôi lạnh nhạt hẳn, ông nội sẽ không thể nào cho tôi trở lại nữa đâu."

Tính tình của Mộc Mai vốn rất bướng bỉnh, nếu không mối quan hệ với nhà họ Mộc đã không gay gắt như vậy.

Cố Văn nhìn thấy sự hờ hững của người phụ nữ, không khỏi nhắc nhở: "Muốn quay trở lại thì bắt buộc phải lấy được lòng tin của ông nội em. Bây giờ việc duy nhất em cần phải làm là lấy lòng ông nội. Sự việc hôm chúng ta về nhà vợ đã khiến ông nội em nảy sinh bất mãn với chú út của em rồi, em có thể nhân cơ hội này mà xen vào."

Mộc Mai ngước mắt nhìn lên: "Tất cả mọi chuyện này chắc không phải là ván cờ mà anh đã bài bố sẵn đấy chứ?"

Sao cứ cảm thấy người đàn ông này biết rất rõ những chuyện này, việc này đến việc kia đều giống như kế hoạch mà người đàn ông này đã vẽ ra.

"Em đúng là quá khen tôi rồi, tôi chẳng qua chỉ là một tên tàn phế, làm sao có thể bày ra ván cờ lớn như vậy chứ." Cổ Văn nói xong, chống cả thân thể gác chân lên xe lăn, sau đó đi tới tủ quần áo, lấy quần áo mình muốn thay và mặc lên người.

 

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!