Sau khi mọi người từ hội trường đi ra, Lăng Khải thấy trời vẫn còn sớm nên đề nghị: “Trời vẫn còn sớm, chi bằng chúng ta ra ngoài tụ tập đi, cậu hai và chị dâu kết hôn, hai người chúng tôi vẫn ở nước ngoài không kịp về nước cho dù đã gửi bù một món quà cho hai người.”
“Đúng vậy, chị dâu yên tâm, lần này tuyệt đối sẽ sắp xếp thỏa đáng cho chị, chị muốn thể nào, chỉ cần nói một câu thôi, tôi tuyệt đối sẽ làm cho chị” Sở Phong a dua theo.
Hai người họ đã ở cạnh Cổ Văn nhiều năm, người anh em hoạn nạn từ nhỏ cho đến lớn, từ sau khi Cố Văn xảy ra chuyện, không có một người nào nguyện ý qua lại với tên bỏ đi không thể kế thừa cơ nghiệp của gia đình.
Nhưng vừa rồi Sở Phong nhìn thấy Mộc Mai có thể vì Cố Văn mà không ngại đắc tội với Cố Nam, có thể thấy rằng, Mộc Mai không tham lam hư vinh như những người phụ nữ khác.
“Không có thời gian” Không đợi Mộc Mai mở miệng, Cố Văn đã lên tiếng nói thay Mộc Mai, trong giọng điệu có phần cảnh cáo.
Sở Phong bĩu môi, nhỏ tiếng lẩm bẩm nói: “Trước đây tôi chưa từng thấy anh như vậy, trước đây không phải mỗi lần gặp chúng tôi là lại đến đó chơi sao.”
“Cậu nói cái gì vậy?” Cố Văn đưa mắt nhìn lên với một tia sát khí trong ánh mắt.
Sở Phong thấy vậy liền cảm nhận ra có chút không ổn, vội vàng rời đi: “Cậu hai, tôi còn có việc tôi đi trước, Lăng Khải đưa cậu hai và bọn họ về đi.”
Lăng Khải nhìn thấy tên đó chạy đi như thỏ liền cười ngượng ngùng, sau
đó nhìn về phía Mộc Mai: “Chị dâu, chị đừng chê bai, tên này chắc hôm nay chưa uống thuốc
Sau khi ba người chia tay, Cố Văn đưa Mộc Mai rời khỏi buổi đấu giá từ thiện, qua buổi đấu giá từ thiện này, Mộc Mai cũng nhận ra một vấn đề, Mộc Sĩ rất quan tâm đến cuộc hôn nhân của Mộc Diệp và Cố Nam.
Nhà họ Mộc cũng là một gia tộc có quyền thế, không cần phải vội vàng gả con gái đi nhưng vừa rồi cô lại cảm thấy bọn họ rất vội vàng.
Cố Văn nhìn Mộc Mai đang trầm tư, không nhịn được hỏi lại: “Sao vậy?”
Mộc Mai nhướng mi: “Vừa rồi ở hội trường buổi đấu giá từ thiện, em vẫn luôn cảm thấy anh trai anh và chị họ em có chuyện gì đó”
“Em nhận ra sao?” Cố Văn dường như không ngạc nhiên đối với chuyện này.
Hai người họ ở cùng nhau chẳng qua chỉ là muốn đạt được trạng thái thông gia giữa hai nhà, bây giờ tham vọng của gia tộc nhà họ Mộc và nhà họ Cố đã dần dần mở rộng ra các thành phố khác.
Mộc Mai nhìn thấy dáng vẻ chẳng hề để ý của người đàn ông này không khỏi sững sờ: “Anh có phải là sớm đã biết chuyện giữa hai người bọn họ phải không?”
“Không khó để nhận ra, quan hệ thống gia của nhà họ Mộc và nhà họ Cố chẳng qua là chiêu bài của một cuộc hôn nhân thương mại để đẩy hai gia tộc lên đỉnh cao”
Thương trường như chiến trường, nếu như bọn họ hơi sơ ý một chút thì có thể bị các gia tộc khác nuốt chửng, nhà họ Mộc và nhà họ Cố đều không muốn để hai gia tộc trôi đi mất giữa thời đại này.
Mộc Diệp và Cổ Nam là người được hai gia tộc coi trọng nhất, còn anh và Mộc Mai chắc chắn là vật hi sinh của hai gia tộc này.
Mộc Mai nghe thấy được lời giải thích của Cố Văn trong lòng không kiềm nổi sinh ra lo sợ, nhà họ Mộc suy nghĩ thật tỉ mỉ, hóa ra mọi thứ đều đã được bọn họ sắp xếp hết rồi.
Hôn nhân thay thế, tranh giành quyền lợi, vị trí trên, tất cả đều là để mở đường cho Mộc Diệp.
Mộc Mai nhìn người đàn ông bên cạnh mình trong, lòng sinh ra chút đồng cảm.
Những thứ này vốn dĩ thuộc về anh, nhưng chỉ vì một vụ tai nạn xe khiến cho tất cả những thứ thuộc về anh đều biến mất trong một đêm.
Nếu như những thứ này chưa từng có được thì mất đi cũng sẽ không đau lòng, nhưng nếu như sau khi có được rồi lại mất đi thì đó sẽ là nỗi thất vọng rơi xuống đáy vực.
Ngôn Bảo lái xe phía trước, từ trong gương nhìn về phía sau thấy dáng vẻ Mộc Mai do dự muốn nói nhưng lại thôi, sau đó liền đổi chủ đề: “Cậu chủ, vừa rồi ông chủ bảo tôi nhắc cậu chủ nhật này về nhà cũ.”
“Không có thời gian.” Cố Văn sau khi nghe thấy ánh mắt liền trở nên lạnh lùng, vẻ mặt điềm đạm ngay lập tức biến mất.
Sắc mặt Ngôn Bảo lộ ra vẻ bối rối: “Nhưng là...ông chủ nói muốn tiếp đãi mợ chủ.”
Mộc Mai mặc dù không biết giữa hai cha con họ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhưng nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt của Cổ Văn là cũng đủ để nhận ra, giữa hai người họ chắc chắn có ngăn cách rất lớn.
Mộc Mai không muốn khiến Cố Văn vì mình mà khó xử nói: “Lúc ở hôn lễ tôi không thấy ba mẹ anh, chúng ta cũng nên đi gặp.”
“Trong lòng tôi, bọn họ không xứng” Năm năm qua, anh sớm đã nhìn thấy lòng người dễ thay đổi, những cái gọi là tình cảm gia đình đối với anh
mà nói hoàn toàn không có giá trị.
“Đừng như vậy? Mộc Mai tận tình khuyên nhủ nói: “Cho dù nói như thế nào họ cũng là cha mẹ anh, người đã sinh ra anh, nuôi nấng anh. Dù cho anh. không thích Cố Nam nhưng quan hệ huyết thống giữa hai người không thể nào vứt bỏ”
Có đôi khi Mộc Mai nghĩ rằng, ngay cả khi cha mẹ của Cố Văn đối xử với anh không tốt nhưng họ cũng vẫn còn khỏe mạnh, không giống như cô, cha cô sớm đã qua đời, mẹ cô bây giờ vẫn còn hôn mê, cô muốn làm nũng với ba mẹ cũng không thể.
“Em không sợ sao?” Nhìn thấy dáng vẻ người phụ nữ này có vẻ như rất muốn về nhà họ Cố.
“Đây không phải vấn đề sợ hay không sợ mà là vấn đề về lễ độ. Chuyện trở về e rằng đã bị ba mẹ anh biết rồi, chuyện này chung quy lại nguyên nhân là do tôi, chúng ta nhất định phải đối mặt với chuyện này”
Nhìn thái độ của Cổ Văn, Mộc Mai cảm nhận rõ ràng được quan hệ của anh và gia đình không tốt.
“Nói với họ rằng chủ nhật tôi sẽ về đúng giờ.” Cố Văn không phản bác nhưng lại tức giận nói với Ngôn Bảo lái xe phía trước.
“Vâng, cậu chủ” Những năm qua Cổ Văn xảy ra chuyện gì trong lòng Ngôn Bảo đều biết rất rõ, anh không muốn về nhà cũng là chuyện bình thường.
Nhưng nếu như anh vẫn luôn làm trái ý của ông chủ, sợ rằng những ngày tháng sau này sẽ không dễ chịu.