Chương 13: Không thuận theo thì phản kháng
"Đúng rồi chị An, sau này đừng gọi tôi là bà chủ nữa, gọi tôi là Mai là được rồi."
Cô cảm thấy tên gọi hay có chút kỳ lạ, giống như vợ của địa chủ thời phong kiến, nghe thấy liền cảm thấy cả người khó chịu.
"Như thế làm sao được, như vậy không hợp với quy tắc. Chị An biết Mộc Mai không hề ra vẻ gì với mình, nhưng nếu như bị những người ở trong biệt thự nghe được chắc chắn sẽ bị làm lớn chuyện, thừa dịp nói rằng người hầu
bên cạnh cậu hai không có quy tắc.
Chị An còn muốn nói gì nữa nhưng điện thoại của Mộc Mai đúng lúc này lại đổ chuông, Mộc Mai mỉm cười nói: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại"
Điện thoại là Mộc Diệp gọi tới, Mộc Mai nhíu mày, người phụ nữ này gọi điện cho cô làm gì, lẽ nào là bởi vì hôm nay bị mất thể diện nên muốn tính sổ với mình sao?
Tính cách không hợp không thể nói chuyện, Mộc Mai không chút nghĩ ngợi liền cúp máy, Mộc Diệp kia không biết lúc này lại có suy nghĩ gì trong
đầu.
Chỉ là cô có chút ngờ vực sự nhẫn nại của Mộc Diệp, điện thoại giống như chuông báo nhắc nhở, hết lần này đến lần khác gọi tới. Mộc Mai chỉ có thể nhận cuộc gọi, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì sao?"
"Con phụ nữ xấu xa mày lại dám ngắt điện thoại của tao! Lập tức cút ra đây cho tao, tao có chuyện tìm mày!"
Mộc Diệp vốn đã đầy một bụng ấm ức, lúc này sắp tức đến phát nổ rồi, Mộc Mai này cũng thật sự không muốn sống nữa!
"Chị bảo tôi ra tôi liền ra, như thế chẳng phải tôi không có chút thể diện nào sao?" Mộc Mai không vội vàng hay hoảng sợ, mỉm cười chế giễu: "Hơn nữa tôi cũng rất bận, không có thời gian đi gặp mấy người tạp nham".
Lời này của Mộc Mai cũng xem như đã giữ thể diện cho Mộc Diệp, không hề nói kiểu như loại chó mèo gì cũng muốn gặp cô, nhưng Mộc Diệp đã bị tức giận đến nỗi mặt mày tái mét.
"Tiền chữa bệnh của mẹ mày là do nhà của tao chi trả, muốn để mẹ mày sống thì thành thật mà cút ra đây!".
Chiêu này luôn luôn có hiệu quả, Mộc Mai lập tức nắm chặt tay: "Các người ngoài việc lấy mẹ tôi ra uy hiếp còn biết nói gì nữa?"
"Làm sao? Sợ rồi sao? Tao nói cho mày biết, mày chỉ có hai mươi phút, nếu như đến lúc đó tao không thấy mày xuất hiện thì đừng trách tạo lập tức gọi điện đến bệnh viện ngừng lại việc trị liệu."
Mộc Diệp không chờ Mộc Mai nói liền ngắt điện thoại, khiến cô ta tức chết, thì Mộc Mai cũng đừng mong thoải mái.
Ở đầu bên kia điện thoại, Mộc Mai quả thật đã tức giận, nhưng vẫn phải ngoan ngoãn đến điểm hẹn.
"Mai, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không, có cần gọi điện thoại cho cậu chủ không?" Chị An đứng ở cửa phòng bếp nghe thấy lời của Mộc Mai liền đi thẳng tới.
"Không sao." Mộc Mai xua tay: "Là chị họ tìm tôi, tôi đi ra ngoài một chút rồi về, không có chuyện gì đâu, cũng không cần nói cho Cố Văn".
Nói xong Mộc Mai cầm túi lên chạy như bay ra ngoài, nếu như không đến. kịp trong vòng hai mươi phút, Mộc Mai có thể tưởng tượng ra chuyện gì sẽ xảy ra sau đó.
Mộc Mai đến địa điểm mà Mộc Diệp chỉ định, sau khi mở cửa ra, hổn
hẳn ngồi xuống trước mặt của Mộc Diệp: "Có chuyện gì thì mau nói, tôi còn có chuyện phải làm"
"Mày tốt nhất nên biết điều một chút, nếu không người chịu thiệt chính là bản thân mày." Mộc Diệp cầm điện thoại trong tay, vẻ mặt thích thú, như thể cô ta muốn xem dáng vẻ của Mộc Mai không làm được gì mình.
Mộc Mai tức giận đến phát hỏa, trực tiếp vỗ vào bàn đứng dậy, nắm lấy quần áo của cô ta: "Mộc Diệp tôi nói cho chị biết nếu như không phải vì mẹ của tôi, tôi tuyệt đối sẽ không để chị tùy ý sắp đặt."
"Ha, thế sao? Vậy tao phải thật sự cảm ơn mẹ của mày rồi." Mộc Diệp thoát khỏi tay của Mộc Mai, chỉnh lại quần áo của mình tiếp tục ngồi đối diện với Mộc Mai.
"Có chuyện gì nhanh chóng nói, nếu chị không nói thì tôi đi đây!" Mộc Mai nhìn thấy dáng vẻ đắc ý của cô ta liền thấy buồn bực, không thể lúc nào cũng gọi cô ra để lãng phí thời gian như vậy chứ.
"Chuyện hôm qua mày về nhà gây sự ông nội đã biết rồi." Mộc Diệp từ tốn nói chuyện.
Mộc Mai sững sờ một chút sau đó mặt không chút biểu cảm: "Vậy thì đã sao?" Người nhà họ Mộc cô không muốn nhìn thấy ai cả, cho dù là ông nội, bây giờ cũng đã không còn đứng về phía đứa cháu gái này nữa.
"Không sao cả, tao gọi mày đến là hy vọng mày đi tìm ông nội, nói chuyện ngày hôm nay là do lỗi của mày"
Ông nội quay trở về nhà biết được những chuyện này chắc chắn sẽ tức giận, Mộc Sĩ e là đã bị ông cụ dạy dỗ cho một trận, cả nhà suy nghĩ một hồi chỉ nghĩ ra được cách này.
"Chị muốn đổi trắng thay đen, để tôi thay các người chịu tội?"
Mộc Sĩ đóng chặt cửa lớn không để cho bọn họ vào, Cố Văn liền cáu kỉnh.
cho nổ cửa lớn nhà bọn họ. Nhà họ Mộc không dám trực tiếp đi cáo trạng Cổ Văn, chỉ có thể đẩy chuyện này lên Mộc Mai .
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!