Tô Tú Song không ngừng thở dốc.
Chờ cô ra khỏi nhà vệ sinh, Hoắc Lăng Tùng cất tiếng hỏi: “Lúc trưa ăn gì khiến bụng khó chịu sao?”
“Có lẽ là vậy.” Tô Tú Song khẽ cười: “Em có chút không thoải mái, em về phòng nghỉ ngơi trước đây.”
Hoắc Dung Thành nhìn chằm chằm cô từ phía sau lưng, ánh mắt anh có chút thâm trầm.
Trong lòng anh vốn dĩ đang rất tức giận, thấy sắc mặt nhợt nhạt của cô lại không thể nào tức giận được nữa.
Trở về phòng.
Trong lòng Tô Tú Song đong đầy những suy nghĩ hỗn độn và lo lắng bất an.
Buổi trưa cô ăn cơm hộp, không có vấn đề gì, chắc chắn sẽ không phải vì vấn đề vệ sinh, vậy sao cô lại cảm thấy buồn nôn chứ?
Chẳng lẽ, cô thật sự mang thai sao?
Thời gian này tuyệt đối không phải là lúc thích hợp để mang thai, nếu cô mang thai chỉ khiến mọi chuyện càng rắc rối thêm.
Bỏ đi, trước hết không cần nghĩ nhiều, ngày mai đi mua que thử thai thử là được.
Bên này.
Hoắc Dung Thành đứng bên cửa sổ, trên tay anh cầm một chén rượu, khuôn mặt trầm tư không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Ngoài cửa sổ, sấm sét ầm ầm, mưa to gió lớn, sét đánh xoẹt một cái làm sáng rực một vùng trời.
“Cốc cốc cốc.”
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Anh nhướng mày, đi tới mở cửa ra.
Ngoài cửa là Từ Tuyết Nhung.
“Có chuyện gì vậy?” Anh hỏi.
“Sấm sét to quá, anh cũng biết em sợ sấm sét từ nhỏ, đặc biệt là những lúc mưa gió đêm khuya thế này.” Sắc mặt Từ Tuyết Nhung trắng bệch, giọng nói cô ta có chút run rẩy: “Em có thể ngủ cùng anh không? Dung Thành?”
Ngón tay anh khẽ day trán, đôi mắt nheo lại, sau đó nhàn nhạt gật đầu rồi nghiêng người để cô ta tiến vào phòng.
Đôi mắt Từ Tuyết Nhung ánh lên ý cười, quả nhiên, Hoắc Dung Thành vẫn để ý đến cô ta.
“Em ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sô pha.”
Hoắc Dung Thành cất tiếng nói.
Nghe được lời này, Từ Tuyết Nhung nhíu mày lại, cô ta vô cùng bất mãn nhưng vẫn cố kiềm chế, nhẹ giọng hỏi: “Anh và Tô Tú Song cũng ngủ như vậy sao?”
“Sao cơ?”
“Dù sao sau này chúng ta cũng sẽ kết hôn, ngủ chung một giường thì làm sao chứ?”
Hoắc Dung Thành nhíu mày, có chút không vui khi nghe lời cô ta nói.
“Lời em nói đều là sự thật mà, chẳng lẽ không phải sao?”
“Chuyện sau này thì để sau này nói đi.”
Hoắc Dung Thành nặng nề nói một câu, dáng người cao gầy của anh nằm xuống sô pha, đôi tay lại day day trán.
Anh biết, lời Từ Tuyết Nhung nói không hề sai.
Nhưng không hiểu sao trong lòng anh cảm thấy rất khó chịu, không muốn nghe chút nào.
Thấy vậy, Từ Tuyết Nhung không nói thêm gì nữa, trong lòng cô ta vô cùng tức giận.
Cô ta có thể thấy được, anh bài xích với cô ta như thế nào.
Tuy rằng hai người họ ở cùng phòng nhưng tâm tư anh lại đặt ở nơi khác.
Đêm ngày càng khuya, Hoắc Dung Thành không cảm thấy buồn ngủ chút nào, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng.
Từ Tuyết Nhung nằm trên giường vẫn luôn rất tỉnh táo, chưa hề chợp mắt, cô ta nghe thấy tiếng động vội quay đầu nhìn lại.
Thế nhưng cô ta chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng anh rời đi.
Từ Tuyết Nhung trằn trọc, lăn qua lăn lại một hồi lâu vẫn không thể ngủ được, cuối cùng cô ta quyết định đứng dậy đi tới phòng khách.
Vừa tới phòng khách cô ta đã thấy trên bàn la liệt vỏ chai rượu, người đàn ông nằm trên sô pha, hai mắt nhắm chặt lại, rõ ràng là đã say rồi.
Cô ta nhìn chằm chằm gương mặt góc cạnh của người đàn ông, có chút ngây người ra.
Sau khi hồi phục tinh thần, Từ Tuyết Nhung nằm xuống bên người anh, cùng anh ngủ trên sô pha.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Tô Tú Song vừa ra khỏi phòng đã đụng phải Hoắc Lăng Tùng ở cầu thang, có vẻ như anh ấy chuẩn bị xuống lầu.
“Chào buổi sáng.”
Hoắc Lăng Tùng thân thiện cất tiếng chào hỏi.
Tô Tú Song mỉm cười đáp lại sau đó hai người cùng nhau xuống lầu.
Khi nhìn thấy hai người đang ôm nhau ngủ trên sô pha, Tô Tú Song không khỏi giật mình, trái tim cô đau nhói như bị một con dao sắc nhọn đâm vào.
Hoắc Lăng Tùng cũng nhìn theo tầm mắt của cô.
Ánh mắt anh ấy không khỏi nheo lại, nhíu chặt lông mày.
Sao anh hai lại...
Nghe được tiếng bước chân, Từ Tuyết Nhung tỉnh dậy, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hai người, cô ta có chút ngượng ngùng, khuôn mặt đỏ bừng lên, vội vàng buộc tóc lại.
Tô Tú Song lạnh lùng thu hồi ánh mắt, sau đó trực tiếp đi ra ngoài.
Thấy vậy, Hoắc Lăng Tùng cũng đi theo cô.
“Đưa em tới con đường phía trước là được rồi.” Tô Tú Song khẽ cười, nhẹ nhàng nói.
Hoắc Lăng Tùng gật đầu, anh ấy có điều muốn nói nhưng cuối cùng lại nhịn xuống không nói ra, chỉ khẽ cười với cô.
Sau khi xe của Hoắc Lăng Tùng rời khỏi, Tô Tú Song đi tới Bệnh viện Tâm Đức ở gần đó.
Đăng ký, thanh toán, xét nghiệm nước tiểu, làm kiểm tra...
“Cô gái, chúc mừng cô, cô đã mang thai được bốn tuần, thai nhi rất khỏe mạnh.” Nữ bác sĩ trung niên mỉm cười, thân thiện nói.
Mang… mang thai?
Tô Tú Song nghe vậy như thấy sét đánh giữa trời quang, cô giật mình bất động tại chỗ, đôi mắt nhíu chặt lại.
Không ngờ cô thật sự mang thai?
Tâm trạng cô đầy hốt hoảng, bước chân mông lung, mơ màng rời khỏi bệnh viện, đến tận bây giờ cô vẫn không thể nào tin nổi!
Không có tâm trạng để đi làm, Tô Tú Song quyết định xin nghỉ một ngày. Cô cũng không muốn trở về nhà họ Tô, vì thế cô ngồi ở công viên suốt buổi trưa.
Mọi chuyện dường như càng ngày càng trở nên hỗn loạn.
Cô không thể để mọi chuyện tiếp tục như vậy được nữa, vì dậy trong lòng cô thầm hạ quyết tâm!
Năm giờ chiều, cô trở về nhà họ Hoắc.
Vừa vào cửa đã ngửi thấy một mùi chua nồng nặc, Tô Tú Song lập tức không chịu được mà nhíu mày lại, vội vàng chạy tới nhà vệ sinh.
Cả ngày nay cô không ăn uống gì nên chỉ có thể nôn ra toàn nước.
Cô lau rửa mặt mũi, sau đó rời khỏi nhà vệ sinh.
Hoắc Diệc Phong đang ăn mỳ chua cay trên sô pha, dáng vẻ cậu ta ăn vô cùng vui vẻ, bên cạnh là Hoắc Lăng Tùng đang ngồi xem bệnh án.
Cảm giác buồn nôn lại lần nữa dâng trào, Tô Tú Song giơ tay che miệng lại.
Hoắc Lăng Tùng liếc mắt nhìn cô mấy cái, anh ấy buông bệnh án trong tay, đi tới nhẹ giọng nói: “Tới đây một chút, anh có chuyện muốn hỏi em.”
Tô Tú Song đi theo phía sau anh ấy.
Đứng ở lối rẽ cầu thang tầng hai, Hoắc Lăng Tùng vào thẳng vấn đề, anh trực tiếp hỏi cô: “Có phải em mang thai rồi đúng không?”
Nghe vậy, Tô Tú Song sửng sốt mở to hai mắt.
“Hai ngày nay em lúc nào cũng buồn nôn, mà có vẻ như không hề giống với dạ dày khó chịu, cho nên chỉ có một khả năng là mang thai rồi đúng không?” Giọng nói của Hoắc Lăng Tùng rất nhẹ nhàng nhưng ánh mắt anh ấy lại vô cùng sắc bén.
Anh ấy là bác sĩ, sao có thể qua mắt được anh ấy chứ?
Tô Tú Song gật đầu: “Đúng là không thể lừa được anh, có điều, bác sĩ Hoắc Lăng Tùng, anh có thể giữ bí mật cho em được không?”
“Chuyện này, em không định nói cho anh hai sao?”
“Đúng, em không muốn nói, hơn nữa, đứa bé này em cũng không định giữ lại.” Ánh mắt Tô Tú Song rầu rĩ, cô nhẹ nhàng nói: “Quan hệ của anh ấy và cô Từ Tuyết Nhung rất tốt, hơn nữa, giữa họ còn có hôn ước, cho nên em định ly hôn cùng anh ấy.”
“Đứa bé này cũng không thể sinh ra được, lúc đó chị của em vì muốn có con với anh ấy nên mới đâm sau lưng em, nếu như có đứa bé này, chắc chắn chị ấy sẽ không bỏ qua, vì vậy dù thế nào đi nữa đứa bé này cũng không thể sinh ra được.”
Hoắc Lăng Tùng đau lòng nhìn cô: “Đây là chuyện của em, anh tôn trọng quyết định của em.”