“Nắm chặt mũi sau đó chậm rãi thả mình vào làn nước, rồi từ từ bỏ tay ra khỏi mũi, dùng miệng thở mới có thể lặn xuống được, tìm một vị trí thích hợp sau đó mở to mắt, làm theo động tác…”
Cố Nam Minh cầm máy quay trong tay, nhẹ nhàng nói: “Cố gắng duy trì một chút thời gian, có thể tiến hành quay trong nhiều lần.”
Tô Tú Song gật đầu, nghe theo chỉ dẫn của anh ta, chậm rãi tiến vào trong nước.
Cố Nam Minh cũng mang theo trong bị tiến vào hồ nước.
Khi anh ta làm việc, thái độ vô cùng nghiêm túc, yêu cầu cho từng cảnh quay cũng vô cùng cao.
Tô Tú Song có chút mất bình tĩnh, cô cố gắng điều chỉnh biểu cảm, hết lần này tới lần khác thả mình vào làn nước.
Thậm chí cho đến khi quay xong, cẳng chân cô còn bị chuột rút, thở không ra hơi, không còn chút sức lực nào nữa.
Tổng cộng có năm bộ quần áo tượng trưng cho năm chủ đề.
Buổi quay diễn ra từ trưa đến tối mịt mới kết thúc.
Tô Tú Song hoàn toàn kiệt sức, cô không còn muốn làm gì nữa, cảm giác như cơ thể rã rời không còn chút sức lực nào nữa.
Không ngờ chụp quảng cáo lại mệt như vậy.
“Hôm nay vất vả rồi.” Đột nhiên đỉnh đầu cô truyền tới một giọng nói.
Tô Tú Song nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Cô thấy Sử Mật Tư đứng trước mặt mình, khuôn mặt cô ta tươi cười, không hề lạnh nhạt như thường ngày, thậm chí còn có chút giản dị và gần gũi.
Tô Tú Song khẽ chớp mắt, cô có chút bất ngờ.
Cô phục hồi lại tinh thần, giữ chặt lấy cánh tay Bạch Tĩnh: “Vừa rồi Sử Mật Tư cười với tớ sao? Cô ấy cười với tớ sao?”
Bạch Tĩnh gật đầu.
“Tớ không có nằm mơ chứ?” Vừa nói cô vừa nhéo vào đùi mình một cái, đau đến mức nhíu mày lại, quả nhiên là không nằm mơ.
“Ban ngày ban mặt mơ cái gì mà mơ chứ, khó khăn lắm Sử Mật Tư mới cười với cậu, cậu còn nghi thần nghi quỷ cái gì chứ.” Bạch Tĩnh nói.
Tô Tú Song chỉ cười, cô không nói gì.
Xem ra, cố gắng hôm nay của cô là không uổng phí, có thể khiến Sử Mật Tư mỉm cười đúng là không dễ dàng.
Đoàn phim kết thúc công việc, nhân viên cũng rời đi dần.
Tô Tú Song và Bạch Tĩnh cũng đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên một dáng người cao lớn xuất hiện trước mặt cô: “Không biết tôi có vinh hạnh được đưa cô gái xinh đẹp này về nhà không?”
“Không có.” Tô Tú Song thẳng thừng từ chối.
Cố Nam Minh giơ tay sờ sờ mũi: “Ai cũng nói rằng trên người phụ nữ đẹp có gai, nhưng gai trên người cô quá độc rồi.”
Tô Tú Song bị anh ta trêu chọc, cô vẫn lạnh nhạt như cũ: “Đừng có đến gần tôi, còn nữa, tôi đã kết hôn rồi, cảm ơn.”
“Ai cũng nói hôn nhân là nấm mồ, cô tự đào mồ chôn mình nhanh như vậy sao?” Cố Nam Minh nhìn cô với vẻ mặt đầy khó hiểu: “Được rồi, đề tài này đến đây là kết thúc, tiễn cô một đoạn đường cũng được, dù sao thì tôi cũng rất ngưỡng mộ người phụ nữ can đảm như cô.”
Có xe miễn phí, tài xế miễn phí tội gì mà không ngồi, hơn nữa khoảng thời gian này cũng rất khó để gọi xe.
“Được rồi.” Tô Tú Song gật đầu: “Có điều, đưa bạn tôi về nhà trước đã.”
Cô chỉ tay vào Bạch Tĩnh đang đứng cách đó không xa.
Cố Nam Minh gật đầu, ra vẻ không có vấn đề gì.
Ngồi trên chiếc xe Ferrari màu đỏ, Bạch Tĩnh không khỏi cảm thán trong lòng, đúng là vật họp theo loài, người phân theo nhóm, quả nhiên là những kẻ có tiền thường chơi với nhau.
Hai tiếng ngồi trên xe, đa phần đều là Cố Nam Minh nói, còn Tô Tú Song chỉ yên lặng lắng nghe.
Khi nghe được ý kiến của anh ta về buổi quay quảng cáo mới cô mới nói vài câu đáp lại.
Suốt dọc đường đi, không khí cũng không có gì là ngại ngùng, thậm chí còn có chút vui vẻ.
Hai tiếng sau, xe đã đến nhà họ Hoắc.
Tô Tú Song xuống xe, nói với Cố Nam Minh: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Cố Nam Minh ngẩng đầu liếc mắt nhìn căn biệt thự nhà họ Hoắc, khóe miệng anh ta khẽ cong lên: “Không mời tôi vào nhà uống ly nước sao?”
“Không tiện.”
Tô Tú Song không chút do dự mà thẳng thừng từ chối.
“Thật là khiến người ta tổn thương quá đi…” Cố Nam Minh giơ tay ôm lấy ngực, bày ra vẻ mặt thương tâm.
“Hôm nào mời anh ăn cơm.” Thấy anh ta như vậy, Tô Tú Song nói một câu.
“Vậy còn được, chọn ngày không bằng nhằm ngày mai luôn đi, tôi thích ăn lẩu uống rượu.”
Tô Tú Song trầm mặc, ngoại trừ Hoắc Diệc Phong thì anh ta là người thứ hai không biết xấu hổ là gì.
“Tôi biết rồi.”
“Số điện thoại của tôi cô có còn giữ không hay là xóa rồi?”
Tô Tú Song ăn ngay nói thẳng, cô thành thật nói: “Xóa rồi, giờ ai còn dùng phương thức liên lạc như vậy nữa chứ.”
Cố Nam Minh xua xua tay: “Di động.”
“Làm gì?” Tô Tú Song nhíu mày, vẻ mặt đề phòng.
Cố Nam Minh giơ tay trực tiếp đoạt lấy di động của cô, anh ta trợn mắt nói: “Mật mã, lưu số điện thoại.”
Tô Tú Song giành lại điện thoại về anh ta: “Tôi tự mình lưu.”
Thái độ của Cố Nam Minh trở nên nghiêm túc, sợ cô không thành thật, chờ cô lưu xong anh ta còn tự gọi thử hai ba lần.
Sau khi xác nhận không lầm, anh ta mới vừa lòng gật đầu.
Tô Tú Song xoay người chuẩn bị rời đi, ai ngờ Cố Nam Minh đột nhiên vươn chân ra khiến cô không kịp phòng bị, loạng choạng ngã về phía trước.
Cố Nam Minh thấy vậy nhanh chóng duỗi tay ôm lấy cô vào lòng.
Tô Tú Song nhíu mày, tức giận nói: “Anh có bệnh sao?”
“Sao cô biết hay vậy?” Cố Nam Minh mỉm cười, trêu chọc nói: “Bệnh tim, bệnh ngoài da, cô có thuốc sao?”
Tô Tú Song cắn chặt răng, cô tức giận đạp thật mạnh lê chân anh ta.
Cố Nam Minh đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Đúng lúc này, một ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào hai người họ.
Theo bản năng, Tô Tú Song nhắm hai mắt lại.
Đến khi cô mở mắt ra, một chiếc xe đã dừng trước mặt.
Cửa xe mở ra, Hoắc Dung Thành bước xuống, đi tới trước mặt hai người họ, cả người anh phát ra khí lạnh: “Ôm thoải mái nhỉ? Ngay trước cửa nhà mà cũng như vậy sao?”
Tô Tú Song khôi phục tinh thần, vội vàng đẩy Cố Nam Minh ra.
“Ngày mai gặp.”
Cố Nam Minh mỉm cười, liếc mắt nhìn Hoắc Dung Thành một cái sau đó xoay người rời đi.
“Ai cho cô lá gan lớn như vậy, dám ôm ấp người đàn ông khác ngay trước cửa nhà?”
“Lẽ nào chỉ có quan mới được đốt lửa còn dân không được thắp đèn hay sao?”
Tô Tú Song mỉa mai nói: “Anh và Từ Tuyết Nhung thì cũng có khác gì đâu chứ.”
Nghe vậy, ánh mắt Hoắc Dung Thành ánh lên một tia tức giận, anh nắm lấy bả vai Tô Tú Song, nhưng lại không biết nên phản bác thế nào.
Hai người họ giằng co hồi lâu, không có ai chịu kém ai!
Không khí ngày càng trở nên vô cùng căng thẳng.
Cuối cùng, Hoắc Dung Thành đành phải nhận thua, anh nở một nụ cười lạnh, đi về phía trước.
Tô Tú Song cũng đi theo phía sau.
Bữa tối đã xong xuôi, Hoắc Lăng Tùng, Hoắc Diệc Phong, còn có Từ Tuyết Nhung đã ngồi đợi sẵn trên bàn ăn.
Thấy hai người họ đi vào, khóe môi cô ta khẽ cong lên: “Về đúng lúc quá, mọi người đều đang chờ hai người đấy.”
Tô Tú Song không đói bụng nên cô cũng không có tâm trạng ăn uống, cô định lên lầu nhưng lại bị Hoắc Diệc Phong mạnh mẽ ấn ngồi xuống ghế: “Hôm nay có món mà chị thích nhất đấy, cá sốt chua ngọt.”