Sáng sớm ngày mai.
Khi Tô Tú Song tỉnh dậy, mới nhận ra mình vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua, không thay đồ ngủ.
Cô tùy ý buộc tóc lên, buộc thành quả bóng, rồi rửa mặt, đánh răng.
Khi cô cởi quần áo, định ném áo choàng vào máy giặt, cô vô tình chạm vào túi, nghe thấy tiếng động sột soạt.
Cô cau mày, thò vào túi.
Tờ nhân dân tệ màu đỏ tươi, bên trên có viết số, vừa nhìn liền biết là số điện thoại, bên cạnh có hình trái tim tên xuyên qua .
"..."
Thứ này nhét vào túi áo khoác của cô hồi nào ?
Đột nhiên, cảnh tượng tối hôm qua hiện lên trong đầu cô, thoáng lướt qua đó là những cử chỉ và hành động kỳ lạ của Cố Nam Minh.
Chắc chắn lúc đó nó đã được nhét vào túi rồi.
Dùng tiền bắt chuyện, phương pháp cũ kỹ như vậy, anh ta cũng nghĩ ra được, quả thật là một nhân tài.
Chỉ qua là chữ viết quá lớn, cả trái tim cũng vẽ đỏ hết, tiền bị làm hư đến thế này chắc là không tiêu được rồi, thật đáng tiếc!
Với vẻ mặt tiếc nuối, cô ném tờ nhân dân tệ vào thùng rác.
Sau đó, cô mở cửa bước ra ngoài, nhưng lại tình cờ gặp Từ Tuyết Nhung đang đi ra từ phòng đối diện.
Cô ta vẫn mặc bộ đồ ngủ tối hôm qua, đầu tóc có vẻ hơi lộn xộn, hiển nhiên là cô ta vừa mới tỉnh dậy.
Chẳng lẽ tối hôm qua cô ta ngủ trong phòng của Hoắc Dung Thành sao?
Không tự chủ được, thân thể Tô Tú Song chấn động, trái tim như bị kim đâm, đau đớn chi chít dày đặc.
"Cô Song, chào buổi sáng."
Từ Tuyết Nhung tươi tỉnh, mặt mày rạng rỡ, chào hỏi một cách thân thiện.
“Chào buổi sáng.” Tô Tú Song cười nhẹ.
"Tôi có thể mượn một phút để nói vài câu được không?"
Tô Tú Song gật đầu: "Được."
Cô có chút tò mò, Từ Tuyết Nhung rốt cuộc muốn nói gì với chính mình, khoe khoang sao?
“Trước đây, hình như cô từng nói cô không thích Dung Thành một chút nào hết phải không?” Từ Tuyết Nhung quần áo ngủ của cô ta lại một cách tao nhã, xõa tóc ra sau vai.
"Ừ."
"Nhưng mà, tối hôm qua tôi lại thấy hai người hôn nhau."
Tô Tú Song sắc mặt trở nên cứng đờ, sau đó nói: "Tôi chỉ có thể nói xin lỗi, mọi chuyện không như cô tưởng tượng, còn nữa, sau này tôi sẽ tránh xa anh ấy hết mức có thể, sẽ không để những chuyện như thế này xảy ra nữa."
"Tôi biết, cô Song không cần phải để trong lòng, đàn ông thỉnh thoảng cũng sẽ có lúc kích động."
Sắc mặt Từ Tuyết Nhung dịu dàng, cô ta nở một nụ cười: "Tối hôm qua, tôi đã nói chuyện với Dùng Thành rồi, anh ấy đã hứa với tôi rằng những chuyện như đêm qua sau này sẽ không xảy ra nữa."
Quả nhiên là cả hai đã ngủ với nhau đêm qua.
Tô Tú Song vô thức siết chặt ngón tay, tự đáy lòng cười nhạo chính mình.
Nhưng, gương mặt của cô vẫn bình thản, không có chút cảm xúc thăng trầm nào, thậm chí còn nhếch miệng cười: "Vậy là tốt rồi, tôi hy vọng cô Nhung có thể quản tốt người đàn ông của mình, để anh ta không tùy tiện làm phiền người khác như một kẻ biến thái."
Nghe vậy, sắc mặt Từ Tuyết Nhung hơi thay đổi.
Cô ta đã cởi quần áo ra, đưa tới tận cửa, nhưng Hoắc Dung Thành cũng không có hứng thú.
Tô Tú Song cố tình nói câu này là cố ý kích thích, hay là khoe khoang?
“Cô Song, đây là nhà họ Hoắc. Hành vi cử chỉ phải khéo léo, nói năng phải lịch thiệp và có học, mong cô hãy chú ý tới cách dùng từ của mình.” Cô ta lạnh lùng nói.
"Xin lỗi, tôi thô lỗ rồi, mà cô nói xong chưa? Tôi đang vội ăn sáng."
Tô Tử Song sắc mặt thản nhiên, nhướng mày, không quan tâm.
“Còn một câu cuối cùng.” Từ Tuyết Nhung nhẹ giọng nói: "Cô Song có lẽ đã nghe qua một câu, phụ nữ tội gì phải làm khó phụ nữ, tôi sẽ không làm cho cô khó xử, sẽ để cô yên ổn ở nhà Hoắc gia hai năm này. Tôi hy vọng cô nói chuyện giữ lời, đừng chọc tức tôi. "
Đây có lẽ là một lời cảnh báo.
Tại bàn ăn, Hoắc Diệc Phong tự biết thân biết phận, cười đùa tí tửng, phục vụ đúng lúc, gặp thức ăn rồi lại múc canh cho Tô Tú Song, thậm chí còn bóc tôm.
Tô Tú Song liếc cậu ta một cái, nhàn nhạt ném ra bốn chữ: "Không biết xấu hổ."
Hoắc Lăng Tùng nhìn động tác giữa hai người: "Lại làm chuyện xấu xa gì nữa rồi?"
“Không có, chúng em đang vun đắp tình cảm.” Hoắc Diệc Phong ngậm miệng không nói tới tối hôm qua, cười tủm tỉm phục tùng Tô Tú Song.
Ăn sáng xong, Tô Tú Song nhận được điện thoại của Bạch Tĩnh, kêu đến trụ sở công ty AL để quay phát ngôn quảng cáo mới nhất.
Lúc cô đến AL, Bạch Tĩnh đã đợi một lúc rồi.
“Họ nói rằng chủ đề của cảnh quay quảng cáo mùa này là thiên nhiên, các địa điểm quay là rừng và hồ.” Bạch Tĩnh đã nói sơ qua chủ đề.
Tô Tú Song gật đầu.
Sử Mật Tư bước tới, nhìn thấy Tô Tú Song với vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí cũng không chào hỏi.
Bạch Tĩnh có chút tức giận, bên cạnh không ngừng lẩm bẩm nói.
"Bình thường thôi. Người phát ngôn mà anh ấy thích nhất là Liễu Y Y, cũng không phải tớ. Tôi cướp cái đại ngôn ngày, anh ấy hẳn là không thoải mái rồi." Tô Tú Song lười biếng vươn vai.
Địa điểm quay là ở trang viên Di Minh.
Rừng, hồ nước, cảnh đẹp, có đủ mọi thứ.
“Tớ hỏi thăm rồi, nói rằng nhiếp ảnh gia vẫn chưa đến. Đoán chừng phải đợi thêm hai mươi phút nữa.” Bạch Tĩnh quay lại.
Tô Tú Song gật đầu, híp mắt phơi nắng, chợp mắt.
Bạch Tĩnh cắn môi dưới, chậm rãi hỏi: "Đúng rồi, hôm nay Hoắc Diệc Phong không đưa cậu đi sao?"
"Không."
"Anh ấy thích kiểu con gái nào? Trong sáng, hay tương đối xinh đẹp một chút? Hay là kiểu thú vị?"
“Bạch Tĩnh, cậu ấy không hợp với cậu.” Tô Tú Song nói.
"Tại sao?"
“Hai người tính cách khác nhau rất nhiều, tam quan cũng không giống nhau, với thân phận là cậu tư của nhà họ Hoắc, nhất định phải có một cuộc hôn nhân môn đăng hộ đối.” Tô Tú Song lời nói ẩn ý thuyết phục.
Bạch Tĩnh cau mày, có phần không thích nghe những lời như vậy.
Cô có thể kết hôn với nhà họ Hoắc, mình thì không thể ?
Thêm nữa, dù không được gả vào nhà họ Hoắc nhưng có thể yêu đương với Hoắc Diệc Phong, cô ta cũng đã cực kì vẫn rất hạnh phúc rồi.
Trẻ, đẹp trai, nhà giàu, chỉ cần là bạn gái, chắc chắn bạc đãi cũng không được, ăn ngon uống say, vinh hoa phú quý hưởng thụ không hết.
Ngay cả khi một ngày đó nào cậu ta kết hôn, làm tiểu tam cũng hạnh phúc lắm rồi, thay vì dành cả đời cho những người đàn ông tầm thường, chi bằng làm rầm rầm rộ rộ.
Lúc này, trợ lý của Smith đi tới: "Cô Song, người chụp ảnh đến rồi, kêu cô qua chào hỏi rồi đi trang điểm."
"Cảm ơn."
Tô Tú Song trả lời, rồi đứng dậy.
Bước tới, khi nhìn thấy người tới, cô liền sững sờ tại chỗ: "Sao lại là anh?"
"Chúng ta lại gặp nhau."
Cố Nam Minh nhướng mày, cong môi.
“Quen biết sao?” Sử Mật Tư tò mò nhìn Cố Nam Minh.
"Tối hôm qua gặp qua."
"Thì ra là như vậy, đi trang điểm trước đi, một tiếng nữa bắt đầu quay."
Trong phòng thay đồ, chuyên gia trang điểm, còn có một nhóm nhân viên nữ đang rất hào hứng bàn tán xôn xao.
"Trời ơi, không ngờ người chụp ảnh mà Sử Mật Tư thuê lại chính là anh ta."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!