Ai là người phụ nữ của anh ta?
Cái quái gì thế?
"Hôm nay là cuộc thi đua thường niên của núi Di Minh, luật chơi năm nay khác, là bạn nữ phải làm đôi mắt của bạn nam."
“Làm ánh mắt của anh ta là có ý gì?” Tô Tú Song không một chữ cũng nghe không hiểu.
Cố Nam Minh trên mặt lộ ra một thái độ hiển nhiên: "Rất đơn giản, anh ta bịt mắt lại, cô chỉ huy, chạy từ dưới núi lên trên, ai nhanh nhất người đó thắng."
Tô Tú Song hoàn toàn hiểu được, cô nheo mắt: "Nếu có tai nạn ngoài ý muốn thì sao?"
Ban đêm, tốc độ nhanh như vậy, còn để cho phụ nữ dẫn đường, đây không phải là tìm chết, thì là cái gì?
“Tự nhận xui xẻo, khi đến đã ký vào giấy sinh tử.”
“Tôi không ký.”
“Chị ký rồi.”
“Có cái mốc, tôi ký lúc nào cơ chứ.”
Hoắc Diệc Phong sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, nói: "Nhân lúc hôm qua chị nằm ngủ trên sô pha, bị tôi in dấu vân tay.”
“...”
Giây tiếp theo, Tô Tú Song chạy lại, lao tới, túm tóc Hoắc Diệc Phong bắt đầu đánh tới tấp.
Cố Nam Minh và những người xung quanh bị dọa một phen.
Vừa túm vừa đá, Tô Tú Song nắm mấy sợi tóc trong lòng bàn tay kéo Hoắc Diệc Phong, ngực phập phùng: "Chơi trò chơi, nhất định có phải có cá cược, cá cược cái gì?”
“Dập đầu ba cái, gọi ba tiếng ông nội.”
“Chúng tôi nhận thua.” Tô Tú Song vứt ra bốn chữ.
Cuối cùng, cô quay đầu lại, đá vào mông Hoắc Diệc Phong: "Quỳ xuống gọi ông nội."
Hoắc Diệc Phong: "..."
“Chị có thể đặt chút lòng tin vào tôi không, tôi sẽ không để tính mạng chị gặp nguy hiểm đâu.”
“Không thể.”
Cố Nam Minh khịt mũi và nhướng mày: "Thế nào, có muốn nhận thua không?"
Không nói hai lời, Hoắc Diệc Phong cúi người, trực tiếp cõng Tô Tú Song trên vai, đi về phía chiếc xe đua màu trắng đang đậu bên đường.
Tô Tú Song bị ép nhốt trong xe.
“Hoắc Diệc Phong có phải cậu không muốn sống nữa, muốn tìm đường chết đúng không?”
Hoắc Diệc Phong nói: "Tôi sẽ không để cho chị gặp nguy hiểm đâu."
“Giấy chứng nhận sinh tử đã ký rồi, cậu nói câu này, ai tin?”
“Tôi tin, người phụ nữ tôi có thể tin tưởng cũng chỉ có chị, vì vậy, tôi lấy mạng của tôi giao cho chị, chị cũng giao mạng của chị cho tôi, đua xe, tôi tuyệt đối sẽ không thua bất cứ ai!” Hoắc Diệc Phong nói.
Tô Tú Song hận không thể lấy cái đầu của cậu bổ ra làm hai.
Tô Tú Song xoay người lập tức đẩy cửa, nhưng mở không ra.
Đúng lúc này, một tiếng súng vang lên và chiếc xe nổ máy, bay ra như một mũi tên.
Khi lốp xe cọ xát với mặt đất, khói đen bốc ra.
“Thắt dây an toàn vào, chú ý chỉ cho anh khoảng cách và hướng xe hai bên, để chuyển hướng.” Hoắc Diệc Phong hai tay điều khiển vô lăng, nhấn ga.
"Hoắc Diệc Phong, sao cậu không đi chết đi!"
Tô Tú Song tức đến lộn ruột mắng chửi.
“Chị cứ không chịu nhìn phương hướng, vậy thì hai chúng ta sẽ cùng chết.”
Đôi môi mỏng của Hoắc Diệc Phong cong lên, vẻ mặt cười xấu xa, mặc dù không nhìn rõ đường xá, nhưng chân vẫn ấn xuống, thay vì giảm tốc độ thì lại tăng tốc đi nhanh hơn.
Tốc độ xe quá nhanh cộng với gió mạnh khiến tóc tai bay loạn cả lên mặt của Tô Tú Song.
Bên phải là vách đá đen.
Bên trái là vách núi.
Chỉ cần một người không may bị ngã xuống, chiếc xe và người chắc chắn sẽ thịt nát xương tan.
Tô Tú Song thể đoán ra được làm sao lại có người thích môn thể thao mạo hiểm điên cuồng này, quả là lấy mạng sống ra đánh cược.
Bình tĩnh lại, cô thở dài ngao ngán, giờ cô đã là một con châu chấu trên dây, nếu có thời gian để oán trách, còn không bằng tìm cách bảo toàn tính mạng,
"20 mét, rẽ phải."
Nói xong, cô quay đầu lại và nhìn thấy một chiếc ô tô màu đỏ bên phải, Cố Nam Minh và một người phụ nữ mặc váy đỏ đang ngồi trên xe.
Hoắc Diệc Phong tăng tốc.
Cố Nam Minh cũng tăng tốc.
Cả hai dường như không cần mạng nữa, người phụ nữ mặc váy đỏ vẫn luôn hét lớn.
"100 mét, rẽ trái."
Hai chiếc xe thể thao, một trắng và một đỏ, thật điên rồ.
"Sang trái một chút, lái xe về phía trước thêm 200 mét, sau đó quay đầu 180 độ."
Tô Tú Song hai tay nắm chặt dây an toàn, trên lưng toát cả mồ hôi lạnh, bình tĩnh chỉ huy.
Hoắc Diệc Phong quay mặt lại, cẩn thận lắng nghe tiếng gió.
Sau đó, anh thon thả tay cầm vô lăng, tay phải cầm phanh tay, đầu tiên quay nhanh sang phải, sau đó xoay tay lái sang trái để siết chặt phanh tay, phía sau xe quay, phía trước của ô tô quay 90 độ, lùi vô lăng, phía trước ô tô quay một trăm tám mươi độ, quay lại đúng hướng và buông phanh tay.
Chiếc ô tô đỗ thành công giữa hai ô tô.
Cuối cùng cũng thoát chết, Tô Tú Song thở hổn hển, ngã quỵ xuống ghế, không thể động đậy.
Một nhóm người tại hiện trường, có người cầm thước đi ra ngoài và bắt đầu đo khoảng cách.
"Thân xe đã đỗ thành công giữa hai xe với khoảng cách chỉ 3933mm, phá kỷ lục với khoảng cách tối thiểu 8cm."
Hoắc Diệc Phong cười đắc chí: "Ai thắng, ai thua?"
"Cố Nam Minh nhanh hơn cậu một giây và về đích cuối cùng, nhưng quãng đường trôi của cậu nhỏ hơn anh ấy 1mm, bất kể thắng thua, kết quả là như nhau."
“Cô gái ngốc này, thế nào? Tôi nói rồi, sẽ không để tính mạng của chị phải gặp nguy hiểm.”
Hoắc Diệc Phong chống tay lái, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, ngay cả lông mày cũng khẽ gợn lên ý cười như vầng trăng sáng giữa bầu trời đêm.
Đặc biệt là tai trái, đôi bông tai đính kim cương lấp lánh dưới ánh đèn càng làm tăng thêm vẻ phóng túng cho vẻ đẹp trai ngời ngời của anh.
Tô Tú Song nhíu mày: "Cậu vui đến vậy à?"
"Tất nhiên."
Hoắc Diệc Phong đôi mắt đào hoa lấp lánh, nháy mắt nhìn cô một cái: "Chị vì tôi mà cược một mang, cái mạng này cho cậu.”
Với vẻ mặt ghê sợ, Tô Tú Song giơ chân đá mấy phát vào bắp chân anh: "Cút đi."
“Chị à, tôi không bao giờ nói đùa đâu, dù sao chị cũng là người phụ nữ hai lần bỏ mạng ra vì tôi.” Hoắc Diệc Phong trìu mến nhìn nàng: "Chi bằng, chị đá anh ba của tôi đi, theo tôi, dù sao, tôi cũng trẻ hơn anh ấy.”
“Tôi thèm vào, hai người đều không phải đồ tốt.” Tô Tú Song mắng. "Đi, xuống xe, về nhà."
Hai tay giữ cửa, Hoắc Diệc Phong nhảy ra khỏi xe một cách lạnh lùng, ngạo nghễ.
Tô Tú Song nhấc chân lên, chân mềm đến mức không thể xuống xe.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!