Đôi mắt Từ Tuyết Nhung rũ xuống, khuôn mặt dịu dàng tràn ngập hạnh phúc.
Tô Tú Song ngây người nhìn anh, có cảm giác gì đó khó tả khiến lồng ngực cô phập phồng.
Quả nhiên, Từ Tuyết Nhung không giống với những người phụ nữ khác.
Hoắc Dung Thành vốn là người ưa sạch sẽ, nhưng lại có thể chấp nhận những vết bẩn trên người mình vì Từ Tuyết Nhung.
Lúc này, Tô Tú Song cảm thấy thân phận người vợ trên danh nghĩa của mình thật thừa thãi.
“Cậu hai, người phục vụ vừa nãy là người mới, cậu đừng tức giận.” quản lý chạy tới, mồ hôi nhễ nhại, cúi đầu xin lỗi, thậm chí ông còn dập đầu vào sàn đá để xin tha thứ.
Hoắc Dung Thành nhìn chằm vào người quản lý, ánh mắt tỏ ra nguy hiểm, lạnh lùng nói: “Tôi là người dễ tính như vậy sao?
“Cậu hai, là cái miệng vụng của tôi không biết nói chuyện khiến cậu tức giận.” vừa nói, quản lý vừa giơ tay tát vào miệng mình: “Tôi sẽ đuổi việc cô ta.”
Nghe thấy vậy, người phục vụ khóc nức nở, nước mắt rơi lã chã.
Từ Tuyết Nhung không đành lòng, nói: Dung Thành, bỏ đi, cô ấy cũng không cố ý, tìm công việc cũng chẳng dễ dàng gì, ai mà chẳng mắc sai lầm chứ?”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng, giọng điệu độc đoán: “Mắc sai lầm thì có thể nhưng không được phạm sai lầm với tôi.
“...” Từ Tuyết Nhung bất lực thở dài.
“Cậu hai, tôi lập tức sa thải cô ta, bữa ăn ngày hôm nay, cậu không cần thanh toán.”
“Ừm.” Hoắc Dung Thành lạnh lùng đáp.
“Đúng rồi.” như nghĩ ra điều gì, Từ Tuyết Nhung lại nói với quản lý: “Hai người này là bạn của chúng tôi, bữa ăn của họ cũng được miễn phí chứ?”
Tô Tú Song chưa kịp nói thì giọng nói của người đàn ông lại vang bên tai cô: “Lo chuyện cô ta làm gì?”
“...”
Hai tay buông thõng hai bên bỗng nắm chặt lại, Tô Tú Song coi như không nghe thấy lời anh, chỉ nhìn Từ Tuyết Nhung mà nói: “Cảm ơn cô, chúng tôi có thể tự thanh toán được. Chân cô hình như bị thương khá nặng, vẫn nên nhanh chóng tới viện kiểm tra đi.”
“Không thành vấn đề ạ.”
Vừa nói, quản lý vừa lau mồ hôi trên trán: “Cậu hai và cô Từ cứ yên tâm, bữa ăn của hai cô gái này hoàn toàn miễn phí ạ.”
“Ai bảo ngươi miễn phí cho họ?”
Hoắc Dung Thành lạnh nhạt nói, ánh mắt u ám lướt nhìn cô một lượt.
Cô thà nhìn sàn nhà cũng không thèm nhìn anh, cũng không đối xử mềm mỏng với anh dù chỉ một chút.
“Hả?” người quản lý hốt hoảng nhìn Từ Tuyết Nhung cầu cứu. Vậy là sao? Rốt cuộc có miễn phí hay không?
“Nếu dám miễn phí xuất ăn của cô ta, tôi sẽ cho cửa hàng sập tiệm.”
Khuôn mặt không cảm xúc, Hoắc Dung Thành bế Từ Tuyết Nhung rời đi.
“ y…”
Phía sau, Tô Tú Song nhìn chằm vào bóng lưng của anh, lạnh lùng chế giễu, không miễn thì không miễn, nghĩ cô thèm chắc!
Cô hoàn hồn, quay đầu lại.
Nhìn thấy Tô Tú Duyên ngơ ngác ngẩng đầu lên, dõi theo bóng dáng của hai người vừa rời đi.
Tô Tú Song cảm thấy bất lực.
Tại sao tình cảm lại có thể thay đổi như vậy?
“Chị.”
Cô hạ giọng, kêu một tiếng.
Tô Tú Duyên đang mải theo đuổi dòng suy nghĩ thì bị kéo lại.
“Chị cũng thấy rồi đấy, anh ấy đối xử với Từ Tuyết Nhung rất đặc biệt, em không muốn chị kích động làm những chuyện không nên làm.” Tô Tú Song trầm giọng nhắc nhở: “Hoắc Dung Thành là một người lạnh lùng vô tình, thủ đoạn của anh ta chắc không cần em phải nói thì chị cũng hiểu rõ chứ.”
Tô Tú Duyên trừng mắt nhìn cô, tức giận nói: “Vô dụng, đàn ông thích những người phụ nữ dịu dàng, em xem bộ dạng vừa rồi của em như thế nào?”
“Em làm sao?”
“Không tìm cách lấy lòng Hoắc Dung Thành thì thôi, lại còn cãi nhau với anh ta, chị thấy là em cố ý làm vậy!”
Tô Tú Song sững người, nhìn chằm vào vẻ mặt kích động của chị gái.
“Vẫn còn một khoảng thời gian trước khi hết hạn hợp đồng hôn nhân hai năm, bốn giờ chiều hàng ngày em đều phải về nhà mình một chuyến.”
“Để làm gì?”
“Dạy em cách lấy lòng một người đàn ông, làm sao để leo lên giường của anh ta và mang thai.”
Nghĩ đến cảnh Hoắc Dung Thành bế Từ Tuyết Nhung, Tô Tú Song lại cảm thấy kích động, không kiểm soát nổi.
Sắc mặt Tô Tú Song cứng lại, dường như không thể ở lại đây dù chỉ một phút giây nào nữa, cô đứng dậy nói: “Em còn có việc, đi trước đây, nhớ gọi tài xế đón chị nhé.”
Dứt lời, cô rảo bước rời khỏi nhà hàng.
Mới đi đến thang máy, điện thoại reo lên.
Nhìn vào màn hình điện thoại, cô nhấc máy.
“Ở đâu.”
“Nhà hàng Falman.”
“Chờ ở đó.”
“Cậu thực sự đến đón tôi sao?”
“...”
Trả lời cô chỉ có một tiếng bíp dài.
Mười phút sau, một tiếng ầm ầm chói tai vang lên, Hoắc Diệc Phong ngạo nghễ xuất hiện trước mặt cô: “Lên xe.”
Nhận mũ bảo hiểm anh ném qua, Tô Tú Song kinh ngạc vừa lên xe vừa hỏi: “Sao cậu tới nhanh vậy?”
“Tôi có cánh đương nhiên là bay qua đây rồi.”
“Hừ! Đúng là miệng chó không nói được lời hay mà.”
Sau đó, xe xuất phát.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe băng qua rừng cây hoang vu, thậm chí đã lên đến đường núi quanh co.
Tô Tú Song cau mày, cảm giác có gì đó không đúng, túm lấy cổ áo anh: “Không về nhà, đi đâu hả?”
“Ngồi im, đưa chị đến một nơi.”
“Tôi không muốn đi, quay lại.”
“Vậy chị nhảy xuống đi.”
“...”
Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi, đây đúng là bắt ép người mà!
Ngày càng gần đỉnh núi, tiếng người hò hét, tiếng nhạc inh tai, tiếng xe gầm rú không ngớt.
Nhíu mày, cô ló đầu ra khỏi ghế sau và nhìn về về trước.
Một nhóm người đi trên con đường ngoằn ngoèo, người phụ nữ khoe đôi chân dài miên man, chiếc eo thon gọn, nhún nhảy lắc lư theo điệu nhạc sôi động.
Những người đàn ông đứng thành từng nhóm với nhau, cầm chai bia trên tay, vừa lắc, vừa phụt, trông thật náo nhiệt.
Trên đường cao tốc có đủ loại xe thể thao cao cấp đắt tiền với màu sắc bắt mắt.
Ồn, rất ồn.
Tô Tú Song cau mày, cô ghét thể loại nhạc inh tai và bầu không khí nháo nhào như vậy.
“Đến rồi? Coi như cũng có chút bản lĩnh, cứ tưởng cậu sợ sệt không dám đến.”
Một giọng nói uể oải vang lên từ phía sau, sau đó, bóng dáng cao lớn của người đàn ông bước qua, đứng nghiêm trước mặt hai người.
Anh ta mặc một chiếc sơ mi trắng, bộ vest đen, thắt cà vạt, mang theo chút phóng khoáng và tác phong không mấy đứng đắn, trên tay vẫn cầm nửa chai rượu.
“Trong từ điển của ông đây chưa bao giờ có hai từ sợ hãi.” Hoắc Diệc Phong nhếch mép cười.
Sợ hãi?
Là cái gì?
Hai từ này không bao giờ có trong từ điển của anh.
“Ngông như vậy, tôi thích cậu rồi đấy, cũng gặp nhau ba bốn lần rồi, xin tự giới thiệu tôi là Cố Nam Minh.”
“Hoắc Tiểu Bạch.”
Tô Tú Song: “...”
Mượn tên Tiểu Bạch, anh ta đã thương lượng với Tiểu Bạch chưa hả?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!