Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

Hoắc Diệc Phong thì khác, còn trẻ, cũng có quan hệ tốt với cô, và cũng thường tiếp xúc với nhau.

Dẫu sao thì Hoắc Diệc Phong cũng là cậu tư nhà họ Hoắc, tài sản không nhiều như Hoắc Dung Thành nhưng mà cũng gọi là giàu rồi.

“Được, sau này có cơ hội thì tớ sẽ giới thiệu cho hai người trò chuyện.”

“Nhất trí.”

Bạch Tĩnh và Tô Tú Song đi dạo đến trưa, khi chuẩn bị ăn cơm thì Tô Tú Song nhận được cuộc gọi từ Tô Tú Duyên.

“Em đang ở đâu?” giọng điệu của Tô Tú Duyên hung hăng hỏi.

Tô Tú Song bối rối: “Sao thế chị?”

“Chị đợi em ở nhà hàng  u trên đường Nguyễn Trãi.”

Nói xong, Tú Song chưa kịp trả lời thì phía đầu dây bên kia đã cúp máy.

“Xin lỗi cậu, chị tớ có việc tìm tới, trưa nay không thể đi ăn cùng nhau rồi, bữa khác tớ mời cậu nhé!” Tô Tú Song nói với Bạch Tĩnh.

“Lại bỏ rơi tớ hả?”

Bạch Tĩnh nhíu mày, sau đó nhoẻn miệng cười: “Không cần mời tớ ăn cơm đâu, giới thiệu cho tớ Hoắc Diệc Phong là được rồi.”

Tô Tú Song miễn cưỡng gật đầu: “Ừm.”

Tại nhà hàng  u Farman.

Tô Tú Duyên ngồi bên cạnh khung cửa sổ, cô mặc một chiếc váy đỏ, nổi bật và xinh đẹp.

“Chị! Chị tìm em có chuyện gì thế?”

Tô Tú Song lãnh đạm hỏi, ngồi xuống đối diện phía Tô Tú Duyên.

“Quan hệ của em với Hoắc Dung Thành dạo gần đây thế nào?” Tô Tú Duyên không nói lòng vòng mà trực tiếp đi vào vấn đề.

Vẻ mặt Tô Tú Song lạnh lùng, không muốn nói nhiều: “Vẫn như bình thường.”

“Chị thấy anh ta vào phòng VIP với một người phụ nữ. Hai người họ rất thân mật, xem ra cũng không phải quan hệ đơn giản, liệu có phải anh ta có người phụ nữ khác bên ngoài? Có cần chị ra tay không?”

Ra tay?

Tô Tú Song kinh ngạc nhìn chằm chằm chị gái: “Chị muốn ra tay thế nào? Dùng tiền sao?”

“Em không phải lo, đây không phải là vấn đề em cần quan tâm. Điều mà em cần chú trọng đó chính là làm sao để lên giường với Hoắc Dung Thành và mang thai với anh ta.”

Mang thai?

Đột nhiên, trái tim của Tô Tú Song giật thót.

Cô chợt nhớ ra mình đã không đeo bao cao su suốt ba ngày ở quê, sau đó bà ngoại qua đời nên cô cũng quên mua thuốc tránh thai.

Liệu có phải cô đang mang thai?

“Thình thịch” trái tim cô không khỏi đập loạn nhịp, cô vội vàng lấy điện thoại ra xem lịch.

Đã đúng một tháng kể từ khi chu kỳ kinh nguyệt trước kết thúc.

Thấy vậy, Tô Tú Song thờ phào nhẹ nhõm.

Chu kỳ kinh nguyệt của cô luôn thất thường, kéo dài từ 7 đến 15 ngày.

Tính ra thì tháng này vẫn chưa đến tháng, hơn nữa những ngày ở quê vừa hay là thời kỳ quan hệ an toàn.

Khả năng có thai trong thời kỳ an toàn này rất thấp, hơn nữa cơ thể cô cũng không dễ thụ thai, sao có thể mang thai dễ dàng như vậy?

Nghĩ đến đây, sự căng thẳng trong cô được dập tắt, tinh thần thoải mái hơn.

“Người phụ nữ ấy đúng thật là có mối quan hệ đặc biệt với Hoắc Dung Thành. Cô ấy là người phụ nữ trong lòng của Hoắc Dung Thành, chị không động nổi vào cô ấy đâu.”

Đặt điện thoại xuống, Tô Tú Song thẳng lưng, nhìn Tô Tú Duyên.

“Người phụ nữ trong lòng? Ai nói cho em biết?” Tô Tú Duyên chăm chú nhìn cô.

“Trong buổi đấu giá, Hoắc Dung Thành đã bỏ ra một số tiền rất lớn để có thể chụp ảnh với cô ấy. Mối quan hệ của cô ấy và người nhà họ Hoắc cũng rất tốt, cũng có thể được coi là cô chủ trong nhà họ Hoắc.

Nghe vậy, hai tay buông xuống bên hông của Tô Tú Duyên siết chặt, móng tay cứ thế cắm chặt vào da thịt.

“Cũng chả có gì ngạc nhiên khi hợp đồng hôn nhân hai năm hết hạn, Hoắc Dung Thành sẽ cưới cô ấy.”

“Cưới cô ấy?”

Lồng ngực Tô Tú Song phập phồng, nắm chặt ly nước: “Đây chính là lời hứa giữa hai người.”

Đồng tử của Tô Tú Duyên co lại, khàn giọng kích động nói: “Vậy em còn chưa mang thai ngay đi.”

“Thứ nhất, chuyện mang thai không phải chỉ một người nói là được. Thứ hai, còn cần phải mang thai sao?” Tô Tú Song chế giễu hỏi.

“Em…”

Khi Tô Tú Duyên định mở lời thì cô vô tình thấy cửa phòng VIP mở ra.

Hoắc Dung Thành và Từ Tuyết Nhung vui vẻ bước tới.

Cô nuốt lại những lời định nói.

Nhìn thấy dáng vẻ bất thường của chị, Tô Tú Song quay đầu nhìn.

Người đàn ông cao ráo đẹp trai và hào hoa còn người phụ nữ thì nho nhã xinh đẹp.

Nam nữ trông thật xứng đôi vừa lứa.

Tô Tú Song thu hồi ánh mắt liếc nhìn lúc nãy, nhìn sang bàn ăn, cô xem như không thấy hai người họ, cúi đầu ăn salad.

“Cô Tô, cô cũng dùng bữa ở đây sao? Thật trùng hợp.”

Khi đi ngang qua, Từ Tuyết Nhung dừng lại chào hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.

Dáng người cao lớn của Hoắc Dung Thành đứng nghiêm, đôi mắt đen láy nhìn Tô Tú Song như không khí: “Nói chuyện gì với người mù chứ?”

Tô Tú Song nghiến răng nhẫn nhịn.

Như câu nói đánh kẻ chạy đi, không ai đánh người chạy lại.

Cô thu lại nụ cười, nói với Từ Tuyết Nhung: “Đúng vậy, trùng hợp thật.”

Thấy vậy, Hoắc Dung Thành lạnh lùng nói: “Giả tạo đáp lại như vậy, em nói với cô ta làm gì?”

Mặc dù nói với Từ Tuyết Nhung nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh lại nhìn chằm vào gương mặt của Tô Tú Song.

Tô Tú Song không chịu nổi, đứng dậy khỏi ghế, nói: “Tôi và cô Từ nói chuyện liên quan gì đến anh.”

“Đồ thô lỗ không có học.”

“Tôi làm sao có thể sánh nổi với tổng giám đốc Hoắc chứ, trong một đằng ngoài một nẻo. Nếu thấy tôi thô lỗ, không có học thì đừng nói chuyện với tôi.” Tô Tú Song tức giận nói.

Hoắc Dung Thành liếc mắt, chế giễu: “Tự mình đa tình, tôi nói chuyện với cô khi nào?”

“Anh không nói với tôi, thì tôi có thể nói với anh sao?” Tô Tú Song nghiến răng.

“Mắc bệnh Alzheimer? Đãng trí? Rốt cuộc là ai nói chuyện với ai trước có cần tôi nhắc lại cho cô nhớ không?” Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn cô như nhìn một kẻ ngốc.

“...”

Hai người họ cứ người nói người đáp, chẳng mấy chốc cãi nhau một trận.

Từ Tuyết Nhung và Tô Tú Duyên, những người bị bỏ ra rìa, kinh ngạc nhìn Tô Tú Song và Hoắc Dung Thành.

Ánh mắt hai người thể hiện những điều khác nhau, kinh ngạc có, giật mình có thậm chí có cả ghen tị và ngưỡng mộ.

Từ Tuyết Nhung chưa bao giờ nhìn thấy Hoắc Dung Thành như thế này, ấu trĩ như một đứa trẻ.

Tô Tú Duyên càng thêm kinh ngạc, gần như là không thể tin được.

“Bụp.”

“A...”

Đột nhiên, một âm thanh oai oái vang lên.

Hoắc Dung Thành và Tô Tú Song cùng nhìn về phía âm thanh phát ra.

Thì thấy Từ Tuyết Nhung ngã xuống đất, bộ đồ trên người toàn nước canh lẫn rau, cô vô cùng xấu hổ.

“Xin lỗi, xin lỗi cô, tôi không cố ý làm như vậy đâu.”

Người phục vụ mặt mày tái mét, bối rối, cúi đầu liên tục xin lỗi.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!