Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Truyện Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài - Tô Tú Song

Vài phút sau.

Hoắc Dung Thành đứng dậy đi tới, chộp lấy quân bài, giọng nói mang chút ngượng ngùng nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Hỏi các cậu một câu.”

“Hỏi.”

“Hỏi.”

Hai người ngồi trên ghế sô pha đồng thanh nói.

Hoắc Dung Thành cau mày, sắp xếp lại từ ngữ trong đầu, căng thẳng hỏi: “Bạn giường, đồ chơi, pet có gì khác nhau?”

“Hả?”

Nam Cố Trạch ngẩn người, không hiểu nổi anh đang nói cái gì.

Bạn giường, đồ chơi, pet?

Những thứ này liên quan gì đến nhau.

“Là một người phụ nữ hỏi cậu cái này hả?” Hàn Thiên Văn, người đã tiếp xúc với vô số người phụ nữ lập tức hiểu ra ngay.

“Ừm.” Hoắc Dung Thành nhìn Hàn Thiên Văn chăm chú.

Nam Cố Trạch: “...”

Hai người họ đều bị điên sao?

Rốt cuộc đang nói về cái gì vậy?

“Rất đơn giản, câu nói này chứng tỏ người phụ nữ đó đang chất vấn cậu, cô ấy rốt cuộc ở vị trí nào trong lòng cậu.” Hàn Thiên Văn cố ý tỏ vẻ bán tín bán nghi.

“Nói đi chứ!”

Hoắc Dung Thành không giữ được bình tĩnh, huých vào chân Hàn Thiên Văn, vội vã hỏi.

“Vội gì chứ, uống ngụm rượu làm ấm cổ họng đã.”

“...”

Hoắc Dung Thành mím chặt môi.

Hàn Thiên Văn uống cạn ly rượu, nghiêm giọng nói: “Nói trước nhé, cậu còn đá tôi cái nào nữa, tôi sẽ không nói đâu, dẫu sao tôi cũng là người có khí phách đấy cậu chủ ạ.”

Dứt lời, Hoắc Dung Thành định đá cái nữa, nghĩ một hồi, anh lại thu chân về.

“Rất đơn giản, bạn giường tức là muốn cậu ngủ với cô ấy, chỉ là ngủ thôi, ngoài ngủ ra không làm gì hết. Đồ chơi thì lại khác, muốn cậu kiểm soát cô ấy trong lòng bàn tay, muốn làm gì thì làm, ngủ cũng được, chơi cũng được, đối xử với cô ấy sao cũng được. Nhưng còn pet thì ấm áp hơn nhiều, cậu bình thường đối xử với Tiểu Bạch như thế nào thì đối xử với cô ấy như vậy, nuông chiều, đùa giỡn, ở bên cô ấy mỗi khi buồn chán…”

Nam Cố Trạch ngẩn người, thì ra có nghĩa như vậy.

Anh đúng thật là chả hiểu gì về phụ nữ cả.

Đôi mắt của Hoắc Dung Thành trở nên sâu lắng, chìm trong suy nghĩ.

Hàn Thiên Văn nhướng mày hỏi: “Ba kiểu tâm lý này, cậu thuộc loại nào?”

“...”

Hoắc Dung Thành không nói lời nào, vẫn trầm ngâm suy nghĩ. Một lát sau, bờ môi mỏng mới mấp máy, giọng trầm lắng: “Nếu như vừa muốn ngủ, vừa muốn kiểm soát vừa muốn đùa giỡn thì sao?”

Nam Cố Trạch im lặng nãy giờ bỗng nhiên gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.

“Muốn có cả ba thứ này? Thật sự tham lam mà!” Hàn Thiên Văn nhìn hai người họ, tiếp tục nói: “Còn nữa, tình huống này hơi căng.”

“Căng? Sao lại căng?”

“Đồ ngốc này, cậu tự mình nghĩ đi.”

Trong phút chốc, sắc mặt của Hoắc Dung Thành sầm lại, trông thật khó coi, dường như chuẩn bị ra tay một cách thô bạo trong giây tiếp theo.

Hàn Thiên Văn nhận thấy điềm không lành khẽ ho một tiếng: “Điều này chứng tỏ là cậu dồn quá nhiều tâm tư cho người phụ nữ này, việc này không tốt lắm.”

Sau đó anh lại nhìn Hoắc Dung Thành: “Ngoài câu này ra, cô ấy có nói với cậu gì nữa không? Ví dụ như, anh có thích tôi dù chỉ một chút không?”

“...”

Hoắc Dung Thành sững người, ngay cả giọng nói cũng ngỡ ngàng, nhíu mày hỏi: “Sao cậu biết?”

“Tôi là người đàn ông từng trải với bao người phụ nữ rồi mà.” Hàn Thiên Văn hỏi: “Cậu trả lời cô ấy như thế nào?”

“Không trả lời.”

“Bất quá thì cậu cũng phải hỏi cô ấy xem trong lòng cô ấy cậu là gì chứ? Cô ấy có thích cậu hay không?

Nghe vậy, con ngươi của Hoắc Dung Thành co lại.

Mẹ kiếp!

Người phụ nữ đáng chết này lại nói câu ẩn ý như vậy khiến anh không đáp lại được thành ra lúc cãi nhau không biết nói gì.

Càng nghĩ anh lại càng hối hận, xấu hổ, bất lực.

“Đúng rồi, người hỏi cậu những câu hỏi này có phải là Tô Tú Song không?”

Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành mím chặt lại, không nói lời nào, vẫn chìm trong cơn tức giận.

“Nếu như cậu có cảm giác như vậy với Tô Tú Song, vậy cũng dễ giải thích thôi.”

Hoắc Dung Thành nhìn Hàn Thiên Văn, chờ đợi câu nói tiếp theo của anh.

“Cô ấy là người phụ nữ đầu tiên ngủ với cậu, thường thì người đàn ông hay có tính chiếm hữu và kiểm soát người phụ nữ đầu tiên của mình, và luôn cho rằng cô ấy là của mình, chỉ cần ngủ lần đầu, sẽ muốn ngủ lần thứ hai, thứ ba…”

“Hơn nữa, hai người còn sống chung dưới một mái nhà, dính lấy nhau cả ngày lẫn đêm, cậu dần dần sẽ quen với sự tồn tại của cô ấy, bắt đầu từ sự chán ghét sau rồi cũng dần có ấn tượng tốt với cô ấy thôi.”

“Thật ra, cách cậu đối xử với cô ấy chính là do thói quen, nói trắng ra là nếu để cậu ở với Tiểu Bạch khoảng bảy, tám tháng thì cậu cũng sẽ quen thôi.”

Nam Cố Trạch chăm chú lắng nghe thậm chí còn mở sổ ra ghi chép.

“Vậy là thực ra tôi không thích cô ấy mà chỉ là do thói quen sao?”

“Ừm, có khả năng là vậy.” Hàn Thiên Văn bứt đầu.

“Đi đi.”

“Hoắc Dung Thành!” Hàn Thiên Văn hiếm khi tỏ vẻ nghiêm túc như vậy, anh nói: “Tôi khuyên cậu nên giữ khoảng cách nhất định với Tô Tú Song. Nếu cứ như vậy không tốt đâu.”

Hoắc Dung Thành cau mày, lạnh lùng nhìn Hàn Thiên Văn.

“Còn nữa, cậu là do mắc bẫy nên mới ngủ cùng Tô Tú Song, cậu đã bị chuốc thuốc, theo lý mà nói cậu cũng không nên gần gũi với cô ta.”

Hàn Thiên Văn nghiêm túc nói: “Từ Tuyết Nhung đã trở lại rồi.”

“Cậu đã hứa với Tuyết Nhung là trên đời này cậu có thể phụ tất cả mọi người nhưng tuyệt đối không phụ cô ấy, cô ấy đã vì cậu mà hy sinh biết bao nhiêu thứ, cậu cũng biết rõ mà.”

Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành mím chặt lại, không nói lời nào.

Đôi mắt anh như vòng xoáy nước vừa tối vừa sâu.

“Cho dù cậu có nảy sinh tình cảm gì với Tô Tú Song hay đó chỉ là một thói quen thì cũng nên dừng lại ở đây đi. Cậu đã dành quá nhiều tâm trí cho cô ấy rồi, dường như còn hơn cả dành cho Tuyết Nhung, cậu làm như vậy có xứng với Tuyết Nhung không?”

Hoắc Dung Thành nhướng mày, khuôn mặt tuấn tú vô cảm, ánh mắt sâu thẳm khiến người ta không thể đoán ra anh đang nghĩ gì.

“Nếu như Tuyết Nhung đã trở lại, cậu cũng nên chuyển sự chú ý từ Tô Tú Song sang Tuyết Nhung đi, cố gắng nuôi dưỡng tình cảm với cô ấy.”

Ngập ngừng một chút, Hàn Thiên Văn tiếp tục nói: “Nếu như cậu phụ Tuyết Nhung, tôi sẽ dùng hết sức để quyết một trận sinh tử với cậu.”

Lúc này, Nam Cố Trạch, người vẫn im lặng nãy giờ, lên tiếng: “Dung Thành! Cậu ấy nói đúng đấy.”

Với những đường nét căng thẳng trên khuôn mặt, Hoắc Dung Thành đổ người về phía sô pha.

Anh trả lời ngắn gọi: “Ừm.”

Sau đó, anh lấy một điếu thuốc ra hút, lông mày cau lại.

Thời gian này, mọi sự chú ý và tâm trí của anh đều đổ dồn vào Hạ Tuyết Nhi, thậm chí anh còn làm những chuyện khó tin đến mức bản thân anh cũng không ngờ được.

Lần đầu nhóm lửa.

Lần đầu nấu cháo.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!