m thanh của anh phát ra từ trong kẽ răng: “Lòng muông dạ thú, ngay cả chó còn có lương tâm hơn cô, chăm sóc cho cô lâu như vậy, cô liền cứ báo đáp tôi như vậy sao? Có tin tôi móc mắt cô ra hay không, dù sao thì trong mắt của cô cũng chỉ có hai cái lỗ mà thôi, chẳng giúp được gì.”
Trong lúc nói, anh không ngừng tới gần, gương mặt khôi ngô vẫn cứ bị phóng đại lên một cách vô tận trong mắt cô.
Khoảng cách giữa hai người trong lúc đó càng ngày càng gần, gần đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hô hấp của nhau.
Cho đến khi, mũi của anh chạm vào mũi cô, thì cuối cùng mới dừng lại.
Tiếng hít thở lẫn nhau phun ra ở trên mặt đối phương, nong nóng, lại ngứa ngáy.
Lông mi của Tô Tú Song khẽ run, mất tự nhiên mà dời mặt đi.
Hoắc Dung Thành cũng uốn mày nhẹ, vẻ mặt khó chịu, bàn tay to cứng rắn mà xoay mặt của cô quay lại: “Nhìn tôi!”
“...”
Tô Tú Song thở ra thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn anh, nói: “Anh buông tôi ra trước, rồi chúng ta nói chuyện.”
“Cứ nói như thế này đi!”
Giọng điệu của Hoắc Dung Thành vô cùng bá đạo.
“Anh cứ như vậy, thì chúng ta làm sao nói chuyện được.”
Tô Tú Song nhẫn nhịn, ôn hòa nhã nhặn mà nói.
“Cứ như vậy mà nói đi, lại dài dòng thêm một câu, đem cô để trên giường, rồi nói tiếp nhé!” Tính tình của Hoắc Dung Thành đầy nóng nảy, không nhịn được mà cau mày.
Nói lý lẽ với anh ta, hoàn toàn như đàn gảy tai trâu mà thôi, không có cách nào, Tô Tú Song đành phải chấp nhận.
“Chúng ta là hôn nhân dựa trên hợp đồng, dù sao thì vừa đủ hai năm, cũng sẽ li hôn ngay thôi, cho nên tôi cảm thấy cũng không cần thiết phải tìm hiểu và giao lưu với nhau làm gì, giữ một khoảng cách nhất định, mà qua hai năm thôi.”
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành đến cả phổi cũng muốn nổ tung luôn rồi: “Cô muốn nói chuyện với tôi, chính là việc này?”
Tô Tú Song giật giật môi: “Ừm.”
“Ầm-”
Một âm thanh lớn vang lên.
Hoắc Dung Thành nắm tay trực tiếp đấm lên trên tường, sít sao nhìn chằm chằm vào cô với vẻ u ám: “Mẹ nó! Đừng nói chuyện nữa! Một chử tôi muốn nghe cũng không có.”
Nói chuyện tốt cái con mẹ nó chứ!
Đúng là còn tin cô thì anh gặp quỷ.
“...”
Tô Tú Song mấp máy môi, tiếp tục mở miệng nói: “Anh không thể bình tĩnh một chút sao? Tôi nói chuyện với anh, cũng không phải là để chọc anh vui.”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nhìn cô: “Vậy chính là để khiến tôi không vui?”
“Không có.”
Cô nói tất cả hoàn toàn là sự thật, anh ta nghe xong không vui, thì có liên quan gì đến mình?
“Có.”
“Tôi không có.”
“Chính là có.”
“...”
Tô Tú Song nghiến răng, rốt cuộc anh ta có thể đứng đắn một chút hay không!
Cô lại còn từng nghiêm túc cẩn thận mà suy nghĩ qua, ở chung dưới một mái hiên, không tìm hiểu không giao lưu, cũng quả thật không được thực tế cho lắm.
“Vậy chúng ta giao lưu tìm hiểu như bình thường, nhưng là, cũng không cần phải vượt qua ranh giới giữa nam và nữ.”
Hoắc Dung Thành lạnh lùng nói: “thế nào gọi là không được vượt qua ranh giới giữa nam và nữ, nói cho tôi nghe xem, nói cho rõ ràng vào.”
“Chính là không được tùy tiện ôm tôi, hôn tôi, làm loại chuyện kia với tôi.”
“Loại chuyện kia, là chuyện gì?”
Tô Tú Song uốn mày lên, nghiến răng nghiến lợi: “Anh rõ ràng biết, đừng giả ngu nữa.”
“Làm cô, chơi cô, thượng cô?” Hoắc Dung Thành trừng mắt với cô, giọng nói u ám: “Dựa vào cái gì chứ? Cô nghĩ đẹp ghê nhỉ!”
Hoắc Dung Thành, Anh có thể nói lý lẽ một chút hay không?” Tô Tú Song nhịn không được mà nâng cao âm lượng lên.
“À...” Hoắc Dung Thành cười khinh một tiếng, xem thường mà nói: “Không thể, lời nói của tôi chính là lý lẽ, tôi nói thế nào thì là thế ấy.”
Cuối cùng, sự kiên nhẫn của Tô Tú Song cũng bị cạn kiệt.
Cô lắc đầu, xem đi, thanh âm khàn khàn mà mở miệng: “Anh như vậy, không thấy có lỗi với Từ Tuyết Nhung sao?”
Nghe thấy vậy, ánh sáng trong mắt Hoắc Dung Thành lắng sâu xuống, sắc mặt hơi cứng lại.
“Ngày 20 tháng 5 đó, anh để cho tôi chờ đợi, không đến bệnh viện, mà ở cạnh Từ Tuyết Nhung đúng chứ?”
“...”
“Im lặng là biểu đạt cho ngầm thừa nhận rồi đi.” Tô Tú Song tự giễu, lại hỏi ngược lại: “Từ Tuyết Nhung nói cô ta là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời của anh, cô ta sẽ người phụ nữ cuối cùng mà anh lấy, đây chính là hứa hẹn mà anh dành cho cô ta, đúng không?”
“Đã như vậy, anh có tình cảm với cô ta, còn có hứa hẹn, vậy mà bây giờ lại làm như thế này với tôi, thì tính hồi đáp gì chứ?”
“...”
Hoắc Dung Thành hơi giật mình một lát, tiếng nói trầm thấp khàn khàn: “Những lời này là ai nói với cô? Tuyết Nhung sao?”
Tuyết Nhung, đến cả xưng hô cũng thân mật như vậy.
Tô Tú Song hơi buông mắt xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của anh ta, gằn từng chữ: “Này không quan trọng, quan trọng là, hành vi hiện tại của anh thuộc về tính chất gì?”
Hoắc Dung Thành híp mắt lại, môi mỏng nhếch lên thành một đường thẳng.
“Thuộc về bắt cá hai tay, không biết hổ, thứ đàn ông cặn bã!”
Bỗng nhiên, con ngươi mở to mạnh mẽ, Hoắc Dung Thành trừng mắt với cô, cực kỳ phẫn nộ: “Cô là người phụ nữ đầu tiên dám chửi tôi, có tin hay không, tôi sẽ giết cô, rồi sau đó chôn sống.”
Tô Tú Song ngực phập phồng, vừa không lùi bước, cũng không sợ hãi, mà là lưng thẳng tắp, là một dáng vẻ mặc cho người xâu xé.
Cô hỏi tiếp: “Trong lòng của anh, tôi đến cùng là gì? Bạn * giường, món đồ chơi, sủng vật luôn luôn muốn đùa giỡn, hoặc là... anh thích tôi sao?”
Rất dễ nhận thấy, Hoắc Dung Thành cũng không ngờ cô sẽ hỏi như vậy.
Bộ ngực săn chắc nhấp nhô dưới lớp quần áo, làm cho hầu kết của anh cũng chuyển động lên xuống.
Bỗng nhiên, bầu không khí trở nên tĩnh lặng.
Hai mươi giây.
Một phút đồng hồ.
Thậm chí là hai phút.
...
Tĩnh mịch như nhau mà lặng im.
Câu hỏi này rất khó trả lời sao?
Nhắm mắt lại, Tô Tú Song hít vào một hơi thật sâu, bất ngờ mà giơ chân lên, hướng đến vị trí trọng điềm của đàn ông hung hăng mà húc lên.
Chưa chuẩn bị trước cho việc này, với không hề được báo động trước, trên trán Hoắc Dung Thành gân xanh nổi lên, mạnh mẽ lấy lại tinh thần, đau đớn khó mà nhịn xuống được, bèn hung mãnh mà hôn lên môi cô, cho bỏ giận.
Đồ đê tiện, vô sỉ, không biết xấu hổ!
Không trả lời được câu hỏi của cô, thế mà lại muốn chơi chiêu này!
Muốn ngủ với phụ nữ, thì đi tìm Từ Tuyết Nhung của anh ta đi, lại đi hôn cô, tính làm sao đây chứ?
Trường hợp này giống như đang ở một trận cờ, cô vùng kịch liệt.
Hoắc Dung Thành lửa giận dưới đáy lòng đã nghẹn rất lâu, thì vào giờ khắc này đều điên cuồng mà phát tiết ra toàn bộ, thầm nghĩ muốn hôn chết nàng!
“Đừng đừng...”
Ánh mắt Tô Tú Song trừng lớn, thử dùng nắm đấm mà đấm lên bả vai của người đàn ông, dưới chân cũng rất độc ác mà đá cẳng chân của anh.
Thừa dịp anh bị ăn đau, trong nháy mắt buông môi ra, cô liền độc ác, mở miệng, hung hăng cắn một ngụm ở trên má phải của anh.
Trong vô thức, Hoắc Dung Thành buông bàn tay đang nắm lấy eo của cô ra.
Nhanh tay lẹ mắt, Tô Tú Song dùng sức mà đẩy người đàn ông đang đứng phía trước ra, nghiêng người, nhanh như chớp mà tiến vào phòng, rồi đóng cửa lại.
Sức lực của phụ nữ cũng rất lớn, Hoắc Dung Thành cũng bị đẩy ra sau mấy bước, chờ anh đã ổn định bước chân, thì bóng dáng trước mắt cũng sớm đã biến mất, không còn chút tung tích.
“Ầm-”
Chân dài của anh nâng lên, đá vào trên tường một cước độc ác, sau đó thân ảnh cao lớn mới biến mất trên hành lang.
Còn nghe thấy tiếng bước chân đang dần dần đi xa.
“Phù...”
Tựa vào trên cửa, Tô Tú Song mới thở ra một hơi thật dài.
“Bịch bịch bịch-”
Đúng lúc này, lại truyền đến tiếng đập cửa có tiết tấu và quy luật.
Tô Tú Song chống lưng trên cửa, cũng không có suy nghĩ sẽ mở cửa.
“Là anh đây, Hoắc Lăng Tùng.” Cách một cánh cửa, âm thanh của Hoắc Lăng Tùng đầy dịu dàng.