“Tôi có chút tò mò, cô Từ đến cùng là lấy thân phận như thế nào để đến khuyên nhủ tôi vậy?” Tô Tú Song kéo dài tiếng nói.
Nghe thế, Từ Tuyết Nhung lại vẽ lên môi một nụ cười, dưới đáy mắt phát ra tia sáng không thể khinh thường: “Thay vì nói, cô Tô tò ò tôi lấy thân phận nào đề đến khuyên nhủ cô, thì chi bằng nói là tò mò giữa tôi và Dung Thành là có quan hệ gì, đúng chứ?”
Suy nghĩ trong lòng bị mổ xẻ ra, Tô Tú Song cũng không có tí xấu hổ và ngượng ngùng nào, mà là vẻ mặt thẳng thắn vô tư: “Có thể nói như vậy đi.”
“Quan hệ giữa tôi và Dung Thành, là vô cùng đặc biệt, chúng tôi từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau...”
Ánh mắt dừng lại ở trên mặt của Tô Tú Song, Từ Tuyết Nhung không bỏ qua một cái biểu tình thay đổi nào của cô.
Vô cùng đặc biệt...
Tô Tú Song ngực nhấp nhô lên xuống, nắm chặt lấy lòng bàn tay, trên gương mặt lại nở nụ cười nhạt: “Từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, không phải là thanh mai trúc mã rồi sao?”
Cũng không có tức giận, Từ Tuyết Nhung tiếp tục lên tiếng: “Ngoại trừ thanh mai trúc mã, còn có một mối quan hệ càng sâu sắc hơn, anh ấy sẽ lấy tôi, đây là hứa hẹn mà anh ấy dành cho tôi.”
Hứa hẹn.
Hai chữ này làm cho con ngươi của Tô Tú Song co rụt lại một cách mạnh mẽ.
Một người đàn ông bằng lòng tặng cho người phụ nữ lời hứa hẹn, thì sẽ có ý nghĩa gì đây?
Xem ra, trong lòng của anh ta Từ Tuyết Nhung thực sự rất quan trọng đi.
Suy cho cùng, Hoắc Dung Thành cũng không giống như loại đàn ông sẽ tặng cho phụ nữ lời hẹn ước.
Ngực của cô phập phồng lên rồi lại xuống, không nói gì nữa, ánh mắt xuyên qua cửa sổ mà ngắm nhìn vầng trăng sáng tỏ trên bầu trời đêm, thản nhiên suy nghĩ một cách say sưa.
“Tôi cũng không có ý khác, chỉ là thuần túy tâm sự trời đất cùng cô Tô mà thôi, cô rất thông minh, chắc chắn sẽ biết rõ lựa chọn như thế nào mới là có ích cho mình nhất, giữ gìn một khoảng cách nhất định với Dung Thành, thì đối với cô cũng không có hại gì.”
Tiếng nói của Từ Tuyết Nhung càng trở nên dịu dàng hơn.
Bầu không khí vẫn lặng yên như trước.
Tô Tú Song không có trả lời cô ta, mà lặng lẽ nhắm mắt lại.
Vốn dĩ, cô cũng có tính sẽ giữ nguyên khoảng cách với Hoắc Dung Thành, vừa đủ hai năm thì sẽ lập tức ly hôn ngay.
Không có lời đáp lại, Từ Tuyết Nhung nhìn chằm chằm vào lưng cô, nhẹ giọng gọi: “Cô Tô? Cô Tô ơi?”
Gọi hồn chắc?
Tô Tú Song có hơi buồn bực mà nhíu mày nhẹ: “Nghe thấy rồi.”
Nghe được lời nói này, Từ Tuyết Nhung mới chịu để yên, cũng nặng nề mà ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau.
Sáng sớm.
Khi Tô Tú Song và Từ Tuyết Nhung tỉnh dậy, Hoắc Lăng Tùng và Hoắc Diệc Phong cũng đã thu dọn đồ đạc xong xuôi, để chuẩn bị rời khỏi.
Hoắc Dung Thành mặc quần dài áo đen, mặc thêm cả áo gió màu đen, đang đứng ở trong sân gọi điện thoại.
“Thu dọn xong rồi, chúng ta cũng đi thôi.” Hoắc Lăng Tùng ấm giọng bảo.
Tô Tú Song gật đầu.
Thực ra, cũng không có cái gì cần phải thu dọn cả.
Trong khoảnh khắc khóa cửa lớn lại, lòng của cô bỗng cảm thấy trống rỗng, hốc mắt cô không ngừng phủ kín sự chua xót.
Thời gian một tháng ngắn ngủi, lại đã trở thành cảnh còn người mất rồi.
Từ nay về sau, cũng sẽ không còn hình bóng quen thuộc ngồi ở dưới cây nho, vẻ mặt yêu thương mà đợi cô trở về nữa rồi.
Cô cũng mãi mãi không còn bà nội nữa.
“Đừng đau lòng, sau này sẽ thường xuyên về đây cùng em mà.”
Vẻ mặt của Hoắc Lăng Tùng đầy dịu dàng, nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô, an ủi.
Tô Tú Song kéo môi, đáp lại bằng một nụ cười, chỉ là lộ rõ vẻ cứng ngắc.
Chiếc xe sang trọng màu đen đang dừng ở cách đó không xa.
Đi đến đó, Tô Tú Song đi thẳng đến ghế sau ngồi xuống, mà Từ Tuyết Nhung lại ưu nhã mà ngồi vào ghế phó lái.
Xe đi một đường về phía trước.
Tình hình giao thông ở quê không được tốt, đường cũng không bằng phẳng, thỉnh thoảng sẽ hơi lắc lư nghiêng ngả.
Nút đồng tâm được treo ở trên xe cũng theo đó mà nảy lên vài lần, màu đỏ tươi, vô cùng dễ thấy.
Ánh mắt của Từ Tuyết Nhung cũng nhìn qua, xem đến vô cùng kĩ càng.
Nút đồng tâm cũng không có tinh xảo mấy, trong đó còn có hai bước bị sai, vữa thấy thì liền biết ngay không phải là mua rồi.
Anh ấy tuyệt đối sẽ không treo thứ đồ như thế này ở trên xe đâu.
Trong chớp mắt, dưới đáy lòng cô ta liền dâng lên cảm giác nguy cơ.
Khom lưng về phía trước, Từ Tuyết Nhung như vô tình mà cầm lấy nút đồng tâm để trong lòng bàn tay ngắm nghía, thử dò xét mà mở miệng hỏi: “Trên xe mà treo đồ sẽ làm ảnh hưởng đến tầm nhìn với dễ mất tập trung nữa, hay là bỏ xuống dưới đi.”
Đồng thời, dưới đáy lòng thì suy nghĩ điên cuồng, còn đang thầm nghĩ.
Là ai bện chứ?
Tô Tú Song, Mộ Đan Nhan, hay là còn người phụ nữ nào khác nữa?
Lần này, Hoắc Dung Thành môi mỏng khẽ mở, lên tiếng: “Không ảnh hưởng, để yên.”
Nghe thấy thế, Tô Tú Song nhướng mày lên, ánh mắt từ trên bóng lưng dày rộng cao lớn của người đàn ông đảo qua.
“Nếu anh đã thích như vậy, thì cứ để lại đi.” Từ Tuyết Nhung chân mày lá liễu uốn cong, cầm ở trong lòng bàn tay, tùy tiện ngắm nghía, nhưng trong lòng, thì đã chứa đầy suy nghĩ.
Sáu tiếng sau, xe đã đến được thủ đô.
“Cho em xuống ở đường Giang Nam đi, có hẹn bàn việc với nhà thiết kế ở quán cà phê.” Từ Tuyết Nhung cầm lấy túi, âm thanh ấm áp nói ra.
“Ừm, bàn xong thì gọi cho Cố Hàn, để anh ta đến đón em.”
Ánh sáng trong mắt Từ Tuyết Nhung nhỏ dần, vẻ mặt ngọt ngào mà hạnh phúc.
Ở ghế sau, Tô Tú Song khép chặt ánh mắt nhưng trong lòng lại không khỏi trào phúng mà cười khẽ một tiếng.
Quả nhiên là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời này, quả nhiên là hỏi han ân cần, săn sóc đầy đủ.
Về đến nơi ở của nhà họ Hoắc, thì sắc trời đã tối đen rồi.
Quản gia Trương lộ vẻ tươi cười mà đi ra đón tiếp.
Vừa xuống xe, Tô Tú Song liền quay người, hướng vể một phía khác à đi.
“Đi đâu?” Hoắc Dung Thành đứng ngay chỗ đó, mắt lạnh nhìn theo hành động của nàng.
“Phòng của người hầu.” Cũng không quay đầu lại, Tô Tú Song trả lời.
Trong nháy mắt, trên gương mặt tuấn tú của Hoắc Dung Thành phủ đầy khí lạnh, âm u, rét buốt.
Thấy thế, quản gia Trương vội chạy tới, ngăn cả đường đi của cô: “Mợ hai à, có một đá người hầu mới tới, hiện giờ phòng ốc cũng đã bố trí xong hết rồi, Phòng danh cho người hầu cũng đã không còn phòng trống nữa.”
“Thật sao?” Tô Tú Song có hơi không tin tưởng.
“Đương nhiên là thật rồi, một lão già sáu mươi tuổi như tôi còn có thể lừa mợ hai được sao?” Quản gia Trương nói tiếp: “ Người hầu đã vào ở rồi, ngài vẫn nên về phòng của chính mình ở đi.”
Tô Tú Vân như cũ vẫn luôn cảm thấy quản gia Trương đang lừa mình: “Tôi sẽ đi xem thử.”
Không còn cách nào, quản gia Trương chỉ có thể đi theo ngay theo sau.
Sau khi mở cửa phòng, thì quả thật nhìn thấy trên giường có một người phụ nữ đang nằm ngủ, nghe thấy tiếng vang, thì bị dọa sợ đến nỗi ngồi dậy ngay từ trên giường, vẻ mặt đầy bối rối: “Quản gia Trương.”
“Không có chuyện gì cả, cô ngủ tiếp đi.” Quản gia Trương nói lời an ủi.
Tô Tú Song lại quét mắt nhìn hết cả phòng, ngoài ban công cũng trống rỗng, hoa để trên ban công cũng biến mất đi không còn nhìn thấy nữa.
“Mợ hai à, hoa đã được chuyển về phòng rồi, sau lần này, ngài cũng đã tin rồi đi?”
Ngực phập phồng lên xuống, Tô Tú Song không còn lời nào để nói nữa, đành phải vác thân về lại phòng chính.
Trên hành lang, thân hình cao lớn của Hoắc Dung Thành nghiêng người dựa vào vách tường, dù bận rộn nhưng vẫn nhìn chăm chú vào người phụ nữ đang đi từ từ về phía mình, như đang cố ý mà đợi cô.
Nhìn mà không chớp mắt, nhưng ngay cả liếc nhìn cũng khồng nhìn người đàn ông một cái, cứ thế mà đi thẳng về phòng.
Trong phút chốc, trong mắt của Hoắc Dung Thành hiện lên đầy vẻ tức giận, để nó tuỳ ý thiêu đốt.
Người phụ nữ này mắt bị mù rồi sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!