Tiếng nói chuyện truyền vào tai cô một cách rõ ràng, Tô Tú Song im lặng cúi đầu.
Cũng đúng.
Anh đã ở nông thôn nhiều ngày như vậy, cũng đến lúc phải đi rồi.
Ngay sau đó, cô ngồi dậy khỏi giường, đeo giày.
Hoắc Dung Thành quay đầu lại nhìn theo hành động khó hiểu của cô, khẽ nói: “Em đi đâu vậy?”
“Tiễn anh.”
Hoắc Dung Thành nhíu mày.
“Anh không phải muốn về thủ đô sao? ”
Nghe vậy, một ngọn lửa bùng lên từ dưới chân tràn lên đỉnh đầu anh, ngọn lửa trong lòng Hoắc Dung Thành càng cháy dữ dội hơn.
Chết tiệt!
Người phụ nữ này đúng là không tim không phổi!
Ngày thường một câu cũng không nói, y như một người câm, bây giờ nghe thấy anh sắp phải đi thì lại mở miệng nói chuyện.
Cô không luyến tiếc, cũng chẳng giữ anh lại. Chỉ cần cô làm nũng một chút, thể hiện chút lưu luyến thì anh chắc chắn sẽ ở lại.
Kết quả thì sao?
Mẹ kiếp, lưu luyến cái gì chứ!
“Tôi có chân có tay, không cần em phải tiễn.” Anh sa sầm mặt, lạnh giọng nói.
Tô Tú Song chững lại một chút: “Vậy thì thôi, tôi không tiễn nữa.”
“Ầm”
Hoắc Dung Thành quay lưng rời đi, nặng nề đóng sầm cửa phòng.
Tô Tú Song khẽ nhướng mày, liếc nhìn cửa.
Ngay sau đó, Hoắc Dung Thành quay lại với khuôn mặt anh tuấn u ám, lạnh lùng thốt một câu: “Ăn cơm.”
Trên bàn ăn.
Cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng ăn uống.
Cháo hôm nay ngon đến bất ngờ, trắng mềm thơm dịu, đến ngay cả khoai tây cũng được cắt thành từng sợi.
Khác với mọi ngày, Tô Tú Song ăn hết một bát cháo.
Thấy thế, Hoắc Dung Thành cực kỳ hài lòng và đắc ý.
Ăn xong bữa sáng, Tô Tú Song lặng lẽ ngồi bên cửa sổ, ánh mắt cô đơn nhìn ra ngoài sân.
Hồi trước, bà cô thường ngồi dưới giàn nho, bây giờ, mọi thứ chỉ còn lại sự trống rỗng.
Anh ấy...cũng nên đi rồi...
Càng nghĩ, nỗi cô đơn và lẻ loi trong lòng cô càng lan tràn điên cuồng như cỏ dại.
Cô đứng dậy, đi ra khỏi phòng đến ngồi dưới giàn nho, chạm nhẹ vào ghế của bà.
Bỗng nhiên, phía trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng gầm rú lớn.
m thanh rất to, đinh tai nhức óc như muốn chọc thủng lỗ tai.
Sau khi bay vài vòng trên không trung, trực thăng đáp xuống.
Ngay sau đó.
Cổng nhà bị đẩy ra.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người đến thì ngây cả người.
Hoắc Diệc Phong mặc áo khoác đen, tay ôm tiểu Bạch đi đến.
Nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, Hoắc Diệc Phong nheo mắt nhíu mày: “Ôi trời! Sao chị lại gầy như con ma men thế này?”
Còn chưa dứt lời, cậu ta đã bị Hoắc Lăng Tùng đi đến từ phía sau gõ vào đầu vài cái, còn bị liếc mắt cảnh cáo: “Nói năng cho cẩn thận.”
Đi ở đằng sau cùng là Hoắc Dung Thành và Từ Tuyết Nhung.
“Lăng Tùng, lại đây.” Hoắc Dung Thành nhếch môi, vẫy tay gọi Hoắc Lăng Tùng.
Hoắc Lăng Tùng dịu dàng cười với Tô Tú Song, chào hỏi cô rồi đi qua chỗ của Hoắc Dung Thành.
“Cô Song, xin nén đau buồn.” Từ Tuyết Nhung nhẹ nhàng nói.
“Cảm ơn.” Tô Tú Song khàn giọng lịch sự cảm ơn.
Sau đó, đi qua cô ta, tiến về phía trước.
Trong phòng bếp.
Hoắc Dung Thành chỉ vào bếp lò hỏi Hoắc Lăng Tùng: “Biết dùng không?”
“Biết.”
“Biết nấu cháo không?”
“Biết.”
“Cháo trắng ninh 1 tiếng, nấu xong thì nhớ bỏ ít đường vào rồi cho em ấy ăn.” Anh trầm giọng nói.
Hoắc Lăng Tùng gật đầu: “Được rồi.”
“Nếu em ấy không ăn...” Hoắc Dung Thành khựng lại, rồi nói tiếp: “Thì sử dụng biện pháp cứng rắn, ép, bón cho em ấy.”
“Có cần nhất thiết phải thế không?”
“Cần thiết.”
“Tối đến trước khi đi ngủ, đưa cho cô ấy cốc nước pha ít thuốc ngủ vào.”
Hoắc Lăng Tùng không hỏi nhiều, hòa nhã gật đầu: “Được, em biết rồi.”
Lặng lẽ đứng sau lưng hai người, nghe Hoắc Dung Thành dặn dò Hoắc Lăng Tùng và sắp xếp tỉ mỉ mọi việc, Từ Tuyết Nhung không khỏi kinh ngạc, trong lòng vô cùng rối bời.
Cô ta chưa bao giờ thấy Hoắc Dung Thành săn sóc cô gái nào như vậy.
Lo lắng cô ấy ăn không ngon, ngủ không yên.
Anh ta luôn luôn lạnh lùng tàn nhẫn, chưa bao giờ bộc lộ một mặt như thế này.
“Nếu cần thì bảo Hoắc Diệc Phong vào nằm dưới đất trong phòng em ấy.” Anh lạnh giọng, tiếp tục nói: “Không được để em ấy ở một mình, cậu với Diệc Phong phải luôn có một người đi theo em ấy. ”
“Được.”
Tô Tú Song vừa ngẩng đầu liền bắt gặp vẻ mặt lãnh đạm của Hoắc Dung Thành.
Cách một khoảng xa, hai người nhìn nhau.
“Dung Thành, đi thôi, trực thăng đang đợi rồi.” Từ Tuyết Nhung đứng cạnh anh, ánh mắt đảo qua hai người rồi nói với người đàn ông bên cạnh.
“Ừ.” Hoắc Dung Thành thờ ơ đáp, ánh mắt lạnh nhạt vẫn chăm chú nhìn Tô Tú Song: “Không có lời nào muốn nói à?”
Tô Tú Song hơi cứng người, rũ mắt xuống: “Chú ý an toàn.”
“...”
Đúng là người phụ nữ không tim không phổi.
Đến ngay cả con chó còn có nhiều tình cảm hơn cô.
Hai tay buông xuống bên hông của anh siết chặt, Hoắc Dung Thành khẽ nhếch môi lên, trực tiếp đi ra khỏi căn nhà.
Từ Tuyết Nhung đi theo sau anh.
Tô Tú Song đứng đó nhìn hai người rời đi.
Trực thăng khởi động, tiếng gầm rú vang lên, bắt đầu rời khỏi mặt đất.
Hoắc Dung Thành ngồi bên cửa sổ, ánh mắt thâm thúy, nhìn chăm chú về hướng nào đó.
Từ Tuyết Nhung ngồi bên cạnh, nhìn theo ánh mắt anh, ở góc độ này vừa vặn có thể nhìn rõ căn nhà.
Ánh mắt anh chuyên chú, đến ngay cả một cái liếc mắt cũng không dành cho cô.
Từ Tuyết Nhung cơ thể căng cứng, cổ họng đắng ngắt.
Anh ấy dường như rất lưu luyến nơi này.
Mãi cho đến khi bóng dáng mảnh mai đó biến thành một vệt đen, không thể nhìn rõ nữa, Hoắc Dung Thành mới miễn cưỡng thu hồi ánh mắt, vắt chéo hai chân, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ở một diễn biến khác.
“Cậu khi nào mới rời khỏi đây?”
Tô Tú Song trầm giọng hỏi Hoắc Diệc Phong.
Hoắc Diệc Phong ngáp một cái, lười biếng đến ngay cả ghế cũng không muốn xê dịch, ngồi lên người tiểu Bạch: “Tôi ở cùng với chị, chúng tôi đến đây chăm sóc chị, đây là mệnh lệnh của anh hai.”
“Không cần, tôi ở một mình cũng được.”
“Anh hai của tôi cảm thấy cô không ở một mình được.”
“Điều anh ta nói không quan trọng, mấu chốt là tôi cảm thấy có thể ở một mình là được.”
“Chị nói như thế nào cũng chẳng quan trọng, quan trọng là anh hai và mọi người trong nhà cùng Tiểu Bạch đều cảm thấy chị không ở một mình được.”
“Hai người đang tấu hài đấy à? Mau ra ăn cơm. ”Hoắc Lăng Tùng đi đến, dịu dàng nói với hai người.
Ba người ngồi cùng trên một chiếc bàn.
Bốn món rau một món canh, cà tím xào, khoai tây bào sợi, rau xào, đậu phụ cay và canh cá.
“Anh ba, anh còn biết nấu ăn! Đúng là giấu nghề mà.” Hoắc Diệc Phong vừa sửng sốt vừa khiếp sợ.
Hoắc Lăng Tùng cười nhẹ: “Chỉ là nấu cơm mà thôi, không khó lắm đâu.”