Hoắc Dung Thành ánh mắt sâu thẳm, liếc nhìn cô, chững lại một lúc rồi mang ly nước đi tới: “Uống đi.”
Anh không dám ép cô uống nữa vì sợ cô lại nôn ra.
Tô Tú Song không ngước đầu lên, chỉ nói: “Không khát.”
“Không khát cũng phải uống! Uống xong ly nước này em có thể tiếp tục quỳ, tôi sẽ không cản em, bằng không tôi sẽ đánh em ngất hoặc sẽ dùng miệng bón nước cho em, tôi cái gì cũng có thể làm được.” Hoắc Dung Thành cau mày, lạnh lùng nói.
“Hoắc Dung Thành, đây là linh đường của bà nội.”
Cuối cùng, Tô Tú Song cũng phản ứng lại, kiên định nhìn anh.
“Vậy đã làm sao, Hoắc Dung Thành tôi muốn làm điều gì đều phải nhìn tình hình sao?”
Dứt lời, anh cúi người xuống, nhấp một ngụm nước, quay qua và áp lại gần cô.
Ngay khi khuôn mặt của hai người áp sát nhau, Tô Tú Song thở hổn hển, cầm ly nước trên tay anh, uống một hơi cạn sạch: “Được chưa?”
“Được rồi.” Hoắc Dung Thành hài lòng gật đầu.
Trong sân, người ra người vào tấp nập, số người đến chia buồn cũng không ít, người thân, bạn bè đều được mời đến lễ viếng.
Dì Lý đi vào, đau khổ nhìn Tô Tú Song nói: “Cháu nên chợp mắt chút xíu đi, nếu không sao có thể trụ được?”
“Cảm ơn dì Lý, cháu không mệt.”
Tô Tú Song lịch sự cảm ơn dì Lý.
“Cháu như vậy không được đâu, người bà nội thương yêu nhất là cháu, thậm chí trước lúc mất, bà còn chuẩn bị của hồi môn cho cháu nữa.”
“Của hồi môn?”
“Ừm, ngay sau khi trở về thủ đô, bà đến nhà dì, nói rằng khi cháu gả đi bà vẫn còn hôn mê chưa tỉnh lại, không biết là mẹ cháu đã chuẩn bị cho cháu chưa, thế nên cả ngày kéo tụi dì may chăn cho cháu, làm lót giày, còn cả thêu chữ thập. Bởi vì bà đã già thế nên mắt không còn tinh nữa, động tác chậm chạp, bà biết bà bị bệnh nhưng bà giấu chúng ta, không hề cho chúng ta hay biết.”
Vừa nói, dì Lý vừa lau nước mắt: “Đúng thật là nhân gian vô thường mà, chờ việc của bà nội xong xuôi, cháu qua nhà dì lấy những món đồ mà bà đã chuẩn bị cho cháu nhé.”
Mắt cô vừa sưng vừa đau, nước mắt không ngừng rơi, cô đưa tay lau thật nhanh.
Buổi chiều, Hoắc Dung Thành bưng một bát cháo tới: “Ăn cháo đi.”
Cô kiên quyết không ăn.
“Muốn tôi đút cho em ăn à?” Giọng nói của Hoắc Dung Thành rơi xuống phía cô, giây tiếp theo, anh húp một ngụm cháo, cúi người xuống, miệng anh đối diện miệng cô.
Tô Tú Song đẩy anh ra, thở hổn hển.
“Tôi không có thời gian chơi với em, hoặc là em ngoan ngoãn ăn hết bát cháo này rồi tiếp tục túc trực bên linh cữu, hoặc là bị tôi bế về phòng, trói vào giường, đút cho em ăn.” Hoắc Dung Thành nhìn chằm cô, cháo vương khắp áo nhưng không hề tức giận, giọng uy hiếp.
Sau khi cầm bát cháo, cô ép mình ăn, bởi vì không có cảm giác ngon miệng nên cô cảm thấy như đang nhai gỗ, cả người tê liệt.
Hoắc Dung Thành không rời đi, hai tay siết chặt lại, nhìn chằm vào cô như đang giám sát công việc vậy.
Nôn rồi lại ăn, ăn rồi lại nôn, một bát cháo thì nửa bát nôn ra ngoài rồi, sót lại được xíu trong bụng.
Dù vậy nhưng Hoắc Dung Thành cũng cảm thấy hài lòng rồi.
Hôm nay là đêm cuối cùng túc trực bên linh cữu, thế nên anh không ngăn cản cô nữa.
Ngày hôm sau.
Buổi trưa.
Mười hai giờ là đã phải định quan, nhiều người tới giúp và đưa bà Tô Ái Lan vào quan tài.
Vẻ mặt Tô Tú Song bình tĩnh, không khóc lóc cũng không làm nũng nữa. Cô đặt những món đồ mà bà nội yêu thích, sờ vào khuôn mặt cứng đờ của bà lần cuối.
Lúc sắp đóng đinh vào quan tài, Tô Tú Song suy sụp, cô đẩy mọi người, không cho ai tiến lên phía trước.
Mọi người không dám động vào cô, họ quay người sang nhìn Hoắc Dung Thành.
Đôi môi mỏng mím chặt, anh sải bước đến chỗ cô, ôm chặt cô trong vòng bàn tay.
Nhân lúc này, mọi người định quan và chuẩn bị khiêng xuống huyệt.
Nhìn thấy quan tài sắp đặt xuống đất, Tô Tú Song ngẩn người như bị rút hết sức lực.
Cô đau lòng khóc rống lên, hai tay ôm lấy quan tài.
Hoắc Dung Thành ôm lấy cơ thể lạnh lẽo đang không ngừng giãy dụa của cô, cứ ôm chặt lấy mặc cho cô vung tay vung chân: “Hoắc Dung Thành, anh buông tôi ra, buông tôi ra!”
Cuối cùng, chiếc quan tài cũng đã được chôn lấp.
Hoắc Dung Thành cõng Tô Tú Song đã kiệt sức trở về.
Nhìn thấy linh đường trống rỗng, hai mắt Tô Tú Song trở nên đờ đẫn, trái tim khẽ rung lên, quặn thắt đau đớn.
Đặt cô trở lại giường, Hoắc Dung Thành trầm giọng nói: “Ngủ đi.”
Tô Tú Song không nói lời nào, cứ ngồi trên giường như vậy, hai tay ôm lấy đầu gối, bất động.
Hoắc Dung Thành rót một ly nước ấm, lẳng lặng bỏ viên thuốc ngủ màu trắng vào, sau đó xoay người nói: “Uống chút nước đi.”
Ngơ ngác ngẩng đầu lên, Tô Tú Song tê dại nhìn anh.
Thấy vậy, Hoắc Dung Thành nghiêng người.
Rút kinh nghiệm từ những lần trước, Tô Tú Song nhanh chóng cầm lấy cốc, uống cạn.
Lần này, tiến bộ một cách vượt bậc.
Hoắc Dung Thành cau mày, lẳng lặng quan sát cô.
Mười phút sau, Tô Tú Song đã ngủ say trên giường.
Hoắc Dung Thành nằm bên cạnh cô, dang cánh tay ra ôm cô vào lòng, hai người đối mặt với nhau, anh đặt tay lên eo cô.
Một đêm không mơ màng, ngủ tới tận bình minh.
Tô Tú Song mở mắt ra đã thấy mặt trời lên cao rồi, đã chín giờ rồi.
Chán nản không có động lực và mục tiêu nữa, cô cứ thế ngồi trên giường.
Trong phòng bếp.
Tiếng xoong nồi bát đĩa loảng xoảng chạm vào nhau.
Hoắc Dung Thành đứng trước bếp lửa, nhìn chằm vào nồi nước, anh bỏ gạo vào bên trong, sau đó thêm lửa, lửa rực cháy, bếp bốc khói nghi ngút, anh khẽ ho lụ khụ.
Thật hiếm có lúc nào anh kiên nhẫn làm như thế này.
Gọt vỏ khoai tây, cắt rồi chiên lên.
Chỉ là cách anh cầm dao trên cánh tay nổi đầy gân xanh thật nặng nề, tư thế đó không giống như đang cắt rau củ mà giống như đang chém người vậy.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua.
Anh xuất hiện trước mặt Tô Tú Song với một món rau và một bát cháo.
Tô Tú Song khẽ nhìn xuống, sững sờ, cháo không phải là màu trắng nữa mà là màu vàng, còn món ăn thì đen chỗ vàng, cô không thể nhìn ra đó là món gì.
“Mặc dù hình thức không được đẹp lắm nhưng vị cũng được đó.” Hoắc Dung Thành nhìn cô, hạ giọng nói: “Khoai tây cắt hơi dày nhưng cứ coi nó là khoai lang que mà ăn”
“...”
Thì ra món chiên đó chính là khoai tây sợi.
“Tôi không đói, không muốn ăn.” cô mấp máy đôi môi nứt nẻ.
Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm: “Đừng ép tôi phải dùng biện pháp cứng rắn.”
Dứt lời, anh rút chiếc thắt lưng đang quấn quanh hông mình ra.
Không còn sức lực để chống cự lại anh, Tô Tú Song cầm lấy bát cháo, đổ thẳng vào miệng mình.
Vẻ mặt Hoắc Dung Thành trở nên u ám, nhìn chằm vào cô: “Em đang uống thuốc độc đấy à?”
“...” Tô Tú Song chớp mắt, thuốc độc còn dễ uống hơn cái này.
“Tại sao em không ăn khoai tây?” Anh hỏi.
“Không muốn.”
“Khoai lang que cũng dày như vậy, em không thể cứ coi như vậy mà thưởng thức sao?”
“...”
Tô Tú Song không muốn đôi co với anh.
Anh cầm đũa lên, gắp thử khoai tây sợi…
Không giống khoai tây sợi lắm…
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!