“Cháu làm sai chuyện gì à?” Tô Tú Song nhíu mày, cô thấy bà có chú kì lạ.
"Bà có chuyện áy náy nên muốn gọi cháu vài tiếng thôi, không có gì. Nhớ kỹ, sau này nhất là ban đêm nếu người khác gọi cháu không được trả lời nghe chưa."
Tô Tú Song cảm thấy khó hiểu :"Tại sao vậy?"
"Bởi vì, đó là người gọi hồn cháu. Gọi hồn, nếu như cháu đáp lại, cháu sẽ mất mạng."
Tô Tú Song nghe vậy liền cảm thấy ớn lạnh, thân thể bất giác rùng mình: "Bà nội, bà đừng truyền bá mê tín một cách bừa bãi như vậy."
Tô Ái Lan mỉm cười, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen bóng của cô: "Sống thật tốt thật hạnh phúc nhé. Cũng may cháu lấy chồng sớm, bà còn được nhìn mặt chồng cháu."
Tô Tú Song lắc đầu, cảm thấy bà nội tối nay... thật dài dòng.
Rửa chân xong, cô bê bồn ngâm chân ra khỏi phòng khách chuẩn bị đổ nước đi.
Ai ngờ vừa bước ra khỏi phòng khách liền nhìn đến người đàn ông cao lớn đứng dưới giàn nho đang gọi điện thoại di động.
Khoảng cách giữa hai người khá xa nên rất khó để nghe anh ta đang nói gì.
Tô Tú Song sững sờ một hồi.
Ai lại gọi vào giờ muộn như này?
Bạn của anh ta, quản gia Trương, Hoắc Lăng Tùng, Hoắc Diệc Phong, hay Từ Tuyết Nhung?
Nếu anh ta đang gọi cho một người bạn hoặc ông Trương thì không cần phải trốn ra ngoài đó, anh ta có thể gọi trong phòng khách.
Cố tình trốn thật xa như vậy chắc chắn là gọi cho Từ Tuyết Nhung, sợ rằng Từ Tuyết Nhung sẽ nghe thấy giọng của cô?
Đồ đàn ông xấu xa!
Một tên cặn bã bắt cá hai tay!
Mấy ngày trước mới đè cô lên giường làm chuyện đồi bại như tên biến thái, trong nháy mắt đã lại nói chuyện điện thoại với Từ Tuyết Nhung?
Cái loại không biết xấu hổ.
Sao anh ta không chết đi.
Đồ khốn!
Tô Tú Song tức giận từ chân lên đến đỉnh đầu. Lúc này cô giống như một con sư tử cái bị chọc giận, lồng ngực dâng lên kịch liệt.
Cô nghiến chặt răng, muốn úp chậu nước rửa chân lên khuôn mặt phiền phức của anh ta và chà xát lớp da dày thật mạnh.
Nước bắn tung tóe trên mặt đất, cô quay lại và đóng sầm cửa lại.
"bùm..."
Nghe thấy tiếng động lớn, Hoắc Dung Thành quay người lại, chỉ thấy cửa phòng khách đóng chặt, nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Tiếng ồn gì vậy?” Giọng nói nhẹ nhàng của Từ Tuyết Nhung vang lên ở đầu dây bên kia.
“Không có chuyện gì.” Hoắc Dung Thành nheo mắt nhìn xuyên qua cửa sổ, dưới ánh đèn anh nhìn thấy bóng dáng mảnh mai của Tô Tú song đi lại trong phòng, đôi mắt đen khẽ nheo lại.
Từ Tuyết Nhung không tiếp tục hỏi nữa mà hỏi sang vấn đề khác: "Anh đi vắng lâu như vậy, khi nào thì mới về nhà?"
"Khoảng vài ngày nữa."
"Vậy anh uống thuốc chưa? Có vẻ anh ngủ vẫn không ngon giấc."
Giọng nói bình tĩnh và lãnh đạm của Hoắc Dung Thành nhẹ nhàng hơn một chút: "Không sao đâu, Lăng Tùng đã đến bệnh viện mua trà hoa giúp ngủ ngon và xoa dịu thần kinh, giao cho quản gia Trương pha cho tôi. Tôi có việc bận, tắt máy đây!”
“Được rồi, chúc anh ngủ ngon.” Giọng nói của Từ Tuyết Nhung dịu dàng và ngọt ngào như đường.
Sau khi cúp điện thoại của cô ta, Hoắc Dung Thành gọi ngay cho Hoắc Lăng Tùng, một lúc sau đầu dây bên kia kết nối: "Anh hai."
“Em cầm hồ sơ bệnh án của Tô Ái Lan sao?” Anh ta trầm giọng đi thẳng vào chủ đề chính.
“Vâng, có chuyện gì vậy?” Giọng nói của Hoắc Lăng Tùng vẫn nhẹ nhàng như mọi khi.
"Không có cách nào chữa khỏi ung thư phổi giai đoạn cuối? Ngay cả bác sĩ Iverson ở Mỹ cũng không thể chữa khỏi sao?"
“Không được đâu, anh hai.” Hoắc Lăng Tùng khẽ thở dài: “Sinh, lão, bệnh, tử, nội tạng lão hóa, đây là quy luật tự nhiên, không thể can thiệp hay điều khiển được.”
Sắc mặt Hoắc Dung Thành ảm đạm, nghe những lời đau lòng này anh lạnh lùng nói: "Bây giờ lập tức cho máy bay đón bác sĩ Iverson từ Mỹ về đi."
"Anh hai, thật sự vô ích thôi. Nội tạng đã lão hóa. Nó đã đến giai đoạn nặng. Phổi của bà ấy đầy lỗ thủng và không thể chữa trị được." Hoắc Lăng Tùng nghiêm túc nói: "Nếu không, nó sẽ chỉ làm cái chết đến nhanh hơn."
Đôi mắt đen láy nheo lại, khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dung Thành tối sầm lại: "Bây giờ gọi cho Iverson, dùng phi cơ riêng, đưa ông ta về Việt Nam."
"OK em biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Hoắc Dung Thành đi vào phòng khách.
Khi đi ngang qua phòng bà nội, anh ta nghe thấy những tiếng ho từ bên trong truyền ra, từ khoảng cách rất xa cũng có thể cảm nhận được thậm chí như ho ra cả phổi.
Ngập ngừng một chút, anh mở cửa.
Tô Ái Lan nằm trên giường vô cùng yếu ớt, ho ra máu, sắc mặt tái nhợt: "Cháu vào làm gì? Ra ngoài đi, bẩn lắm, nghe lời đi."
Không nói một lời, Hoắc Dung Thành đẩy thùng rác đến trước mặt bà, dùng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng bà một cách ngượng ngùng và kỳ lạ.
Lần đầu tiên làm kiểu này thật xấu hổ và lạ lùng.
Tô Ái Lan không nói được, lúc đầu chỉ ho ra máu, sau chuyển thành nôn ra máu.
Ngay cả thùng rác cũng đã gần đầy.
Trong khoảng thời gian này, bà không dám ho vào ban ngày vì sợ Tú Song nhìn thấy. Buổi tối bà ho ra máu nhưng chưa bao giờ nghiêm trọng như thế này.
Bà biết rằng thời gian đã hết.
Đôi môi mỏng cong lên, lồng ngực của Hoắc Dung Thành phập phồng lên xuống, ánh mắt sâu thẳm, tâm tình nặng trĩu: "Đi bệnh viện đi."
"Không... vô ích... hết thời gian rồi... đã... đến lúc...bà phải đi rồi, Dung Thành... gọi... Tú Song lại đây..."
Một câu nói vô cùng đơn giản nhưng lại rất khó khăn để nói ra, tưởng như bà có thể tắt thở bất cứ lúc nào.
Trước khi bà kịp nói xong, Hoắc Dung Thành xoay người chạy thật nhanh.
Tô Tú Song vừa thay đồ ngủ nằm xuống giường liền nghe thấy tiếng "bộp bộp", cô chống người lên, thấy Hoắc Dung Thành đạp cửa đi vào một cách thô bạo.
Thấy vậy sắc mặt cô trở nên lạnh lùng.
"Dạy đi, bà nội sắp đi rồi."
Tô Tú Song giật mình, tưởng rằng mình đang nghe nhầm.
“Nhanh lên, đừng lãng phí thời gian nữa, đi gặp bà lần cuối.” Đôi mắt đen của Hoắc Dung Thành nhìn cô chằm chằm.
Anh có thể nói đùa về bất cứ điều gì nhưng đừng bao giờ đùa kiểu này!
Đột nhiên, Tô Tú Song lật chăn bông ra, chân trần nhảy xuống đất còn chưa kịp mang giày liền chạy một mạch.
Tô Tú Song nhìn thấy Tô Ái Lan nằm chết trên giường, gầy yếu và đầy máu trong thùng rác!
"Không!"
Tô Tú Song đầu óc trống rỗng, hai chân mềm nhũn, cả người sắp ngã về phía sau.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!