“Làm thì cũng làm rồi, bây giờ cô còn giả bộ mình trong trắng sao.” Hoắc Dung Thành liếc nhìn cô rồi hừ một tiếng.
"Là tôi bị cưỡng bức! Biến thái!"
“Cưỡng bức?” Hoắc Dung Thành tiếp tục nhìn chằm chằm vào cô, trầm giọng nói: “Tôi không biết là ai vừa rên vừa thở hổn hển, bảo tôi làm chậm thôi rồi lại bảo tôi nhanh lên...”
"..."
Hai mắt Tô Tú Song đỏ bừng tức giận. Cô ném quần áo trên giường xuống.
Hoắc Dung Thành tỏ ra vô cùng thản nhiên, cũng không có phản ứng gì. Anh ta ném cái gối ướt trong thùng gỗ ra, lạnh lùng ra lệnh: "Kỳ lưng cho tôi!"
"Đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa!"
"Muốn tôi nói với bà nội cô à?"
Anh ta nói chậm rãi, không tỏ ra nóng giận hay nhẹ nhàng.
"Haha, đồ thần kinh. Thật ngây thơ! Anh là đứa trẻ ba tuổi chưa cai sữa hay sao mà còn đòi hỏi như vậy?"
“Theo lời cô nói, cô muốn tôi dùng cách của một người đàn ông trưởng thàn hay sao?” Hai mắt Hoắc Dung Thành nóng rực lên,anh ta cong môi có ý cảnh báo: “Càng tốt, tôi cũng đang không có gì thú vị để làm, ba ngày ba đêm tiếp nhỉ? Đúng theo ý tôi. "
"Anh..."
“Tôi đếm đến ba, tốt nhất là cô nên ra khỏi giường, nếu không đừng trách tôi dùng cách của mình”. Anh ta nheo mắt lại, mấp máy môi nói cực nhanh: “Một, hai, ba.”
Vừa dứt lời, anh ta thấy Tô Tú Song vẫn không nhúc nhích, liền giơ chân lên: "Ầm" một tiếng. Nước bắn tung tóe ra ngoài, anh ta bước ra khỏi thùng gỗ.
Hoắc Dung Thành rất táo bạo. Thậm chí anh ta không quấn khăn tắm quanh người, xung trận trong chân không.
Khuôn mặt Tô Tú Song đỏ bừng, cô liếc mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Loại đàn ông này thực sự không đáng nhìn!
Hoắc Dung Thành đứng khoanh tay trước giường, sau đó anh ta nắm lấy mắt cá chân của cô, kéo cô ra khỏi giường.
Tô Tú Song cố hết sức bám lấy đầu giường, hai chân giãy dụa, đá đi đá lại.
Đột nhiên, Hoắc Dung Thành đưa tay ra gãi vào lòng bàn chân cô mấy cái.
Cả người Tô Tú Song đột nhiên mềm nhũn, tay không tự chủ được buông lỏng ra, cười vì bị nhột, không ngừng lăn lộn trên giường.
"Chọn một trong hai, kỳ lưng, hoặc là bị tôi trói vào giường, làm chuyện tôi thích, bản thân tôi thích cái thứ hai hơn."
"Không biết xấu hổ, đồ không biết xấu hổ!"
Tô Tú Song lấy tay che mắt, không còn chút sức lực nào để giãy dụa. Cả người mềm nhũn nằm trên giường, mím môi tức giận: "Loại thứ nhất!"
"Sớm biết vậy có phải đỡ dài dòng không."
Hoắc Dung Thành đã đạt được mục đích. Anh ta khẽ nhếch môi lên, chỉ nói một câu như vậy rồi nhanh chóng trở lại trong thùng gỗ.
Tô Tú Song nghiến răng nghiến lợi bước xuống giường, đứng sau thùng gỗ.
Đôi mắt cô hướng về phía sau tấm lưng đầy đặn khỏe khoắn của người đàn ông cũng như vòng eo thon nhỏ dưới làn nước, cả cặp mông căng tròn mạnh mẽ và gợi cảm.
Bỗng nhiên cô như người mất hồn.
"Chưa từng nhìn thấy thân thể đàn ông gợi cảm như vậy bao giờ nên bị mê hoặc rồi sao?"
Hoắc Dung Thành trầm giọng, bả vai cố ý mở ra giống như chim ưng dang cánh bay vút lên, cố ý thể hiện sức mạnh của đàn ông.
"..."
Lông mày của Tô Tú Song khẽ chuyển động.
Cô tức giận nhặt chiếc khăn tắm dùng hết sức lực chà vào lưng anh.
“Muốn xem thì cứ mở mắt ra nhìn, tôi sẽ không cười nhạo cô đâu.” Hoắc Dung Thành liếc mắt một cái, trên mặt tràn đầy vẻ hưởng thụ, trầm giọng nói.
"Im mồm!"
Tô Tú Song tức giận vì xấu hổ, giơ tay véo vào eo anh ta.
"Hừ..."
Hoắc Dung Thành khẽ nhướng mày, một giọng nói từ tốn và trầm thấp phát ra từ đôi môi mỏng giống như âm thanh của loại loa siêu trầm.
Giọng nói quá hấp dẫn, và dường như nó mang một chút hơi thở hổn hển.
Trái tim Tô Tú Song bỗng đập nhanh, cô đỏ mặt vội vàng buông tay ra.
Ngón tay mềm mại của người phụ nữ lướt trên lưng, tựa như đang cố ý dụ dỗ. Đột nhiên lưng Hoắc Dung Thành căng ra, bắp thịt trên cánh tay lên cơ, yết hầu của anh không ngừng lăn lên lộn xuống, trên trán nổi lên vài đường gân guốc.
Anh ta nhắm mắt lại, nghiến răng chốngcái nóng hừng hực cứ chạy loạn xạ trong lòng.
Kỳ cọ lưng xong, Tô Tú Song nóng lòng ném khăn tắm trên tay xuống, nhanh chóng lên giường quấn chăn bông.
Cô nghiến răng tay nắm chặt lấy chăn bông, trong lòng thầm nghĩ lưng anh ta còn sạch hơn da mặt, rõ ràng đang giả vờ cố ý muốn trêu ghẹo cô.
Sau khi tắm rửa và thay quần áo, Hoắc Dung Thành mở cửa đi ra.
"..."
Tô Tú Song nhìn thùng gỗ đầy nước và đống lộn xộn còn nguyên trên mặt đất.
Gặp phải công tử bột từ khi sinh ra đến giờ không phải động tay động chân vào việc gì, cô chỉ có thể chấp nhận mình thật xui xẻo. Tô Tú Song thở dài một hơi, cam chịu đứng dậy đi dọn phòng.
Mặt khác.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Tô Ái Lan vừa nôn ra máu, vẻ mặt yếu ớt nói: " Vào đi."
Hoắc Dung Thành đẩy cửa ra bước vào.
Đôi mắt anh sắc như mắt chim ưng, vừa nhìn đã thấy vết máu chưa kịp lau sạch trên miệng bà.
“Ngồi đi.” Tô Ái Lan rót một ly nước đưa cho Hoắc Dung Thành, giọng nói dịu dàng cùng vẻ mặt yêu thương: “Cảm ơn cháu đêm nay đã vất vả rồi.”
“Không sao.” Hoắc Dung Thành mấp máy đôi môi mỏng thốt ra hai chữ.
"Bị một đám phụ nữ vây quanh vặn vẹo mà không tức giận mất bình tĩnh, cũng là vì thể diện của bà và Tú Song, bà hiểu."
Trong lúc nói chuyện, một mùi tanh ngọt lại từ phun ra từ trong cổ họng của Tô Ái Lan, bà cau mày ho khan kịch liệt.
Hoắc Dung Thành nhìn bà chằm chằm, ánh mắt sâu sắc: "Tại sao lại nôn ra máu?"
“Bà bị bệnh ung thư phổi giai đoạn cuối nên nôn ra máu.” Khóe miệng Tô Ái Lan khẽ mỉm cười, nói nhẹ: “Bà bảo cháu đến đây là để bàn chuyện tang lễ của bà.”
Đồng tử của Hoắc Dung Thành nhíu chặt: "Cháu sẽ cho máy bay trực thăng tới đưa bà về thủ đô đi bệnh viện."
Tô Ái Lan cười tủm tỉm: "Quả nhiên, lúc đầu bà đã không nhìn nhầm người. Cháu là người tuy lạnh lùng bên ngoài nhưng ấm áp bên trong. Tính khí có hơi nóng nảy, nhưng là người sống tình cảm, chỉ cần cháu cố gắng duy trì như này, thực hiện nốt tâm tư của bà là đủ rồi."
"Có một số bác sĩ ở Mỹ rất giỏi về lĩnh vực này, tay nghề y học của họ rất tuyệt vời. Cháu sẽ yêu cầu họ trở về Trung Quốc ngay bây giờ. Bà chuẩn bị đi, máy bay trực thăng sẽ đến sau hai giờ nữa."
Khuôn mặt của Hoắc Dung Thành căng thẳng, anh mặc kệ lời nói của bà chỉ nói một mình theo ý mình.
“Đây là lần đầu tiên bà nghe cháu nói nhiều như vậy.” Tô Ái Lan đau đớn xoa ngực: “Dung Thành, đừng lo lắng, nghe lời bà trước đi, vô dụng thôi. Là như này, ung thư phổi đã di căn gần hết, vô phương cứu chữa rồi nên bà mới về quê, bác sĩ dù có nổi tiếng đến đâu cũng không cứu được tình trạng bây giờ của bà, cháu hiểu không? ”
Hoắc Dung Thành không nói lời nào, nhưng biểu hiện trên mu bàn tay của anh ta cũng thể hiện được cảm xúc bây giờ của mình.
Rất hiếm khi như vậy, anh ta có ấn tượng tốt về bà già đứng trước mặt mình.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!