Sau khi khoe khoang hơn hai giờ đồng hồ, Tô Ái Lan và Hoắc Dung Thành mới rời đi.
Một đám đông phụ nữ vội vàng đi theo ra ngoài. Nhìn bóng lưng của Hoắc Dung Thành càng ngày càng xa, từng người bọn họ đều lưu luyến không rời.
"Tô Tú Song thật hạnh phúc, có thể tìm được một người chồng cao ráo, đẹp trai như vậy."
"Tôi chưa bao giờ thấy người đàn ông nào đẹp trai như vậy."
"Đúng vậy, chồng tôi còn không xứng đáng xách dép cho người ta."
"Đời người mà, đúng là mệnh tốt."
"Ngày xưa Tô Tú Song học có ra gì đâu, tính tình thì ngông cuồng, trông cũng chẳng xinh đẹp gì. Bây giờ lại đẹp thế này, liệu có phải đi thẩm mỹ không?"
"Tôi cũng nghĩ vậy. Không phải mọi người đều nói rằng ở thành phố có nhiều nơi thẩm mỹ công nghệ cao hay sao, động đến dao kéo là chuyện bình thường."
Một đám phụ nữ ngồi với nhau vừa tách hạt vừa nhai rễ cây.
“Bà Lý, cơm nước xong chưa?” Lúc này, chồng dì Lý đã đi làm về, mang theo một cái cuốc, ống quần bên cao bên thấp đầy bùn đất, mặt mày rám nắng.
"Ăn ăn ăn, suốt ngày chỉ biết ăn thôi, ăn cái rắm ý, nhìn bộ dạng của mình đi xem có ai dám nhìn ông không, tự mình làm đi!"
Ngay khi dì Lý nhìn thấy bộ dạng bẩn thỉu của chồng mình, trong lòng cô ta khó chịu và tức giận.
Bác Lý cau mày, vừa phủi đất bụi trên người vừa nói: "Cái bà này, không biết hôm nay phát bệnh điên rồ gì nữa."
"Trời ơi là trời! Đúng là tôi không có mắt mà, khuôn mặt thì đen ngòm, lại già nua xấu xí, lông mày dày đặc chẳng nhìn thấy mắt đâu." Dì Lý lắc đầu: "Lúc đó tôi bị mù mới cưới người như vậy."
"Không phải chứ, ông nhìn mặt mũi chồng Tô Tú Song, da mặt trắng nõn trơn bóng như trứng gà bóc, không có một nếp nhăn nào."
Sau đó, một nhóm phụ nữ tụ tập với nhau và bắt đầu phàn nàn về chồng mình.
Ríu ra ríu rít, mỗi người một câu bàn tán sôi nổi. Bọn họ phấn khích nói chuyện với nhau như đi họp chợ.
Tô Ái Lan và Hoắc Dung Thành đi về cùng nhau.
“Cháu có biết tại sao bà lại đưa cháu đến nhà dì Lý không?” Tô Ái Lan hỏi.
Hoắc Dung Thành nhướng mày, không nói cũng không trả lời. Anh ta chưa bao giờ là người nói nhiều.
“Để khoe!” Tô Ái Lan nói tiếp: “Khi còn nhỏ, cha nó bận rộn công việc, mẹ nó dồn hết tâm sức cho em gái, không ai thèm quan tâm đến nó nên mới gửi cho một bà già như ta."
"Ban đầu tính nó ngông cuồng, không giống con gái mà giống con trai hơn. Nó trèo cây, lội sông, đánh nhau. Ngày nào cũng lấm lem bùn đất, nhìn không ra dáng vẻ gì."
"Còn nữa, học hành rất kém. Mỗi lần kiểm tra, đều đứng đội sổ từ dưới lên. Ngày nào cô giáo cũng phê bình, các bạn trong lớp thì cười nhạo. Sau này nó không thích nói chuyện với ai nữa."
"Mấy người trong làng còn nói nó là đứa trẻ có người đẻ ra mà không có ai dạy dỗ , ngày nào họ cũng nói mệnh nó không tốt, tương lai tồi tệ, khi lớn lên, nhất định nó sẽ trở thành loại phụ nữ côn đồ trên TV. Bọn họ khiến cho Tú Song ngày nào về nhà cũng khóc, không muốn đến trường đi học nữa, thậm chí không ra ngoài sân. "
"Cháu xem cái đám phụ nữ này xấu xa đến mức nào. Ngay từ khi còn nhỏ đã nói nó như vậy, về sau càng quá đáng."
"Như cháu biết đấy, cái thời mà Tú Song được sinh ra, đất nước đang thực hiện kế hoạch hóa gia đình. Rất nhiều người thiếu hiểu biết và lạc hậu trong suy nghĩ. Ai cũng thích con trai hơn con gái, và tất cả đều muốn sinh con trai."
"Từng người một sau khi mang thai đều đến bệnh viện kiểm tra, nếu là con gái thì sẽ phá thai, con trai thì giữ lại. Kết quả là mấy năm liền đều sinh ra con trai."
"Sau này, đến tuổi kết hôn, trong nước có quá nhiều con trai, và hầu như không có con gái. Mọi người đều có ý muốn gả Tú Song cho con trai nhà họ."
Càng nói, Tô Ái Lan càng tức giận: "Bao nhiêu bà mai mối đến nhà đòi nói chuyện với Tú Song, nhưng bà đều đuổi đi không cho gặp."
"Cháu có biết họ nói cái gì không, họ nói Tú Song may mắn lắm mới lọt vào mắt họ. Với cái bản tính ngông cuồng của nó thì không ai thèm ngó tới đâu. Họ còn nói không biết ở thành phố nó có bao nhiêu bạn trai, lừa được bao nhiêu đàn ông rồi, nhân lúc có người nhòm ngó tới còn không mau gả đi. "
Ánh mắt Hoắc Dung Thành đen láy nhìn bà, anh ta hỏi: "Cô ấy đã có bao nhiêu bạn trai rồi?"
"Hả?"
Tô Ái Lan hơi bất ngờ khi bị ngắt lời đột ngột.
Sau khi ổn định lại, bà nói: "Không ai cả, một người cũng không. Nó nói nó không có hứng thú, cháu là người đầu tiên."
Đầu tiên...
Đường nét trên khuôn mặt căng thẳng của Hoắc Dung Thành dịu đi, anh ta khẽ mỉm cười.
"Mà này, bà vừa nói chuyện tới đâu rồi?"
“Nhanh lên không có người đang đợi!” Đôi môi Hoắc Dung Thành khẽ mấp mé, nhẹ giọng nhắc nhở.
“À đúng, đúng, đúng, bởi vậy mới nói tấm lòng Tô Tú Song cao hơn trời, duyên phận mỏng hơn tờ giấy, không biết sau này sẽ gả cho người như thế nào.” Tô Ái Lan tức giận nói: “Hôm nay, ta nhất định phải cho bọn họ xem Tô Tú Song đã kết hôn với người như thế nào."
"..."
Hoắc Dung Thành nhướng mày.
Anh ta cảm thấy câu nói này như đang vả vào mặt mình.
Không thể hiểu được, theo anh ta thấy thì tính cách của Tô Tú Song rất... dễ thương.
"Dung Thành à, cháu nói gì cũng được, chỉ cần nói ít thôi, giống như một quả bầu tĩnh lặng. Nhưng đàn ông ít nói cũng tốt, miễn là anh ta có thể làm những chuyện lớn, không giống như đàn bà con gái hay nói linh tinh."
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành vẫn mỉm cười từ nãy, anh ta bình tĩnh nói: "Vâng!"
Khi hai người trở về nhà, Tô Tú Song bưng bánh bao ra khỏi bếp, nhưng chỉ có hai cái bát.
Một bát cho cô, một bát cho Tô Ái Lan.
"Còn anh thì sao?"
Ánh mắt Hoắc Dung Thành khẽ đảo qua nhìn Tô Tú Song, giọng nói hơi khàn.
“Không có phần của anh, muốn ăn thì tự mình nấu đi.” Tô Tú Song vừa từ từ ngồi xuống vừa lạnh lùng nói, sắc mặt cô cũng vô cùng lạnh lùng.
“Dung Thành, lại đây, bát này là cho con, con ăn trước đi, bà nội ăn sau.” Nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, Tô Ái Lan đẩy bát bánh bao đến trước mặt anh ta, ấm áp nói.
"Bà ơi, đừng lo lắng cho anh ấy, anh ấy chỉ ăn sơn hào hải vị, anh ấy không ăn rau rừng đâu!"
Không đợi cô nói xong, Hoắc Dung Thành đã liếc mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt sâu hoáy, giọng điệu đắc ý ngắt lời cô: "Cháu có ăn!"
Nghe vậy, Tô Ái Lan định đứng dậy rời đi. Tô Tú Song thấy vậy đành nghiến răng đứng lên: "Để cháu đi!"
Một vài phút sau.
Bánh bao nóng hổi ra khỏi nồi.
Tô Tú Song quay đầu lại liếc nhìn Hoắc Dung Thành qua cửa sổ, hai mắt xoay tròn đảo qua đảo lại.
Sau đó, cô nhặt thêm rau mù tạt trong tủ và cho thêm rất nhiều vào bát của anh ta.
Tô Tú Song bưng tô bánh bao đi ra ngoài, vẻ mặt vẫn như thường, cô đặt bánh bao trước mặt Hoắc Dung Thành.
“Con nhỏ này, cháu lớn như vậy rồi, đừng nhỏ mọn với Dung Thành như vậy nữa nữa. Dung Thành thương cháu, yêu cháu nhiều như vậy, đối xử tử tế, ân cần và dịu dàng với cháu nữa.” Tô Ái Lan nói, thì thào khiển trách Tô Tú Song.
Tô Tú Song nhíu mày: "..."
Có phải mắt bà có vấn đề không? Anh ta tốt bụng và chu đáo với cô ở chỗ nào? Cái gì mà ân cần dịu dàng nữa?
Còn nữa, đừng nói tới việc thương cô ở đây!
Vừa nhắc tới vấn đề này, mặt cô chợt nóng bừng lên, nhớ tới ba ngày ba đêm trên giường.
Lúc này, Hoắc Dung Thành cầm đũa lên, bắt đầu dùng bữa một cách lịch sự tao nhã.
Đôi mắt Tô Tú Song đột nhiên sáng lên, nhìn anh ta với đầy vẻ hưng phấn và mong đợi.