"Cậu hai, tôi đã tìm được tung tích của mợ hai, bây giờ mợ ấy..."
“Ai mượn cậu điều tra?” Hoắc Dung Thành dừng bút, lạnh lùng ngước mắt lên nhìn.
“Dạ?” Cố Hàn sửng sốt một chút, sau đó đáp: “Quản gia Trương nói là cậu yêu cầu điều tra.
"Tôi bảo ông ta kiểm tra khi nào? Già rồi trí nhớ suy giảm sao? Tôi nghĩ do ông ta nhớ người phụ nữ đó đến phát điên nên mới kêu cậu đi điều tra?" Anh ta lạnh lùng hừ một tiếng, giọng điệu chẳng ra làm sao.
Tình huống này thật kỳ lạ khiến Cố Hàn có chút hoảng hốt.
Tuy nhiên, anh ta vẫn ổn định lại tinh thần và nói đỡ cho quản gia Trương: "Mợ hai đã ba ngày không về nhà họ Hoắc rồi. Có lẽ ông Trương đã quá lo lắng cho bà ấy nên mới yêu cầu tôi điều tra."
"Đừng lo chuyện bao đồng nữa, vợ của người khác đến lượt ông ta phải lo lắng sao? Còn cậu nữa, nếu đã nghe lời quản gia Trương như vậy thì tôi sẽ cho cậu cơ hội đi theo ông ta ta làm quản gia kiêm làm vườn?"
"..."
Nghe vậy, Cố Hàn có chút căng thẳng, mồ hôi chảy ròng ròng khiến cơ thể lạnh toát, anh ta lặng lẽ lau mồ hôi lạnh trên trán.
Quả nhiên anh ta không nên đặt niềm tin của mình vào những điều vô nghĩa mà quản gia Trương nói.
Cái gì mà gặp chuyện quan trọng cần giúp đỡ. Bởi vì bà hai cãi nhau với cậu hai nên đã tức giận bỏ nhà ra đi, buổi tối không về nhà, nên ngày nào cậu hai cũng nổi giận khiến cả nhà họ Hoắc và cả công ty cũng bị liên lụy phải chịu đựng theo. Mọi người đều đang trong nước sôi lửa bỏng, trong cơn hoảng loạn tột độ vì tuyệt vọng lo lắng.
Chỉ cần tìm được mợ hai, cậu hai chắc chắn sẽ bình tĩnh trở lại, vậy tại sao bây giờ lại như vậy?
"Nói!"
Hoắc Dung Thành hạ thấp giọng chỉ nói ra một chữ.
Anh muốn xem, người phụ nữ mất tích mấy ngày nay rốt cuộc đã đi đâu, còn đang giở trò đồi bại với ai?
"Cậu hai, tôi biết mình sai rồi. Tôi không nên nghe lời quản gia Trương đi điều tra tung tích của bà hai. Xin hãy trừng phạt tôi!"
Cố Hàn cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc chờ đợi sự trừng phạt dành cho mình.
“Dù là hình phạt nào tôi cũng sẵn sàng chấp nhận, chỉ xin cậu hai đừng để tôi làm vườn với ông Trương.” Cuối cùng, anh ta nghiêm nghị nói thêm.
Hoắc Dung Thành dừng cơn thịnh nộ lại, khẽ chớp mi.
Anh liếc nhìn Cố Hàn như một tên ngốc, ôi mới tức giận làm sao, tức điên mất!
Mẹ kiếp!
Đúng là không có mắt nhìn. Ngay cả quản gia Trương thoái hóa tứ chi cũng không đến mức như Cố Hàn.
"Cút! Cút đi, đừng để tôi nhìn thấy cậu!” Vẻ mặt của Hoắc Dung Thành vô cùng tức giận, nhìn Cố Hàn thật chướng mắt. Nói xong anh ta đau hết cả lồng ngực.
"Vâng, thưa cậu hai."
Cố Hàn thở phào nhẹ nhõm, duỗi chân đang chuẩn bị bước ra ngoài, lại nghe thấy Hoắc Dung Thành hỏi: "Cô ấy đang ở đâu?"
Cô ấy?
Lần này, Cố Hàn phản ứng nhanh, cuối cùng cũng theo kịp tư duy của Hoắc Dung Thành: "Thưa cậu hai, bà hai đã về quê với bà nội ở huyện Nghĩa Đàn."
"Huyện Nghĩa Đàn?"
Hoắc Dung Thành liếc mắt, anh ta chưa từng nghe thấy bao giờ.
"Dạ đúng vậy, cách thủ đô sáu giờ đi xe. Xung quanh là toàn là núi và các thị trấn cổ nên không có đường cao tốc và tàu điện, chỉ có thể lái xe hoặc đi tàu hỏa."
Hoắc Dung Thành đứng dậy ngay lập tức, cầm chìa khóa từ trên bàn làm việc, trầm giọng nói: "Gửi địa chỉ cụ thể cho tôi."
Cố Hàn gật đầu và nhanh chóng bắt tay vào làm việc.
Vừa mới ngẩng đầu lên thì anh ta thấy Hoắc Dung Thành đã đi tới cửa văn phòng, thấy vậy anh ta vội vàng nói: "Cậu hai, mười giờ sẽ có hội nghị đa quốc gia."
"Hủy đi!"
Vừa dứt lời bóng người cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Đúng lúc này, thư ký bước vào và bắt đầu dọn dẹp văn phòng, sắp xếp lại tất cả các tập tài liệu và đem bỏ những mảnh vỡ vương vãi.
Sau khi thu dọn bàn làm việc, nhìn thấy dòng chữ và hình ảnh trên tờ giấy trắng, cô không khỏi tái mặt vì sợ hãi, ho nhẹ một tiếng.
Trên giấy vẽ một người phụ nữ chỉ bằng vài nét bút, rất trừu tượng, thật sự không thể phân biệt được là đang vẽ ai.
Một vài chữ được viết bên cạnh người phụ nữ.
Chặt chân, giẫm chân, hiếp trước rồi giết, giết rồi lại hiếp.
Không ngờ Chủ tịch tập đoàn Hoắc Thị lại có thể đen tối, dị thường và đáng sợ như vậy.
Ở quê.
Tô Tú Song mang theo một giỏ quần áo vừa mới giặt lội qua sông, cô thở dốc rồi trở về nhà.
Hôm nay nắng khá to, cô mang chăn bông của Tô Ái Lan ra sân và chuẩn bị phơi chăn cùng bà.
Sau khi phơi hai bộ quần áo, cô nghe thấy phía sau có tiếng bước chân.
Tô Tú Song quay lưng ra cổng nhưng không thấy ai. Nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần cô còn tưởng rằng bà Tô Ái Lan đã về sau khi đi giúp đỡ dì Lý.
Cô không quay lại nhìn, chỉ nhỏ giọng hỏi: "Sao hôm nay bà về sớm vậy?"
"..."
Không có tiếng trả lời.
Tô Tú Song cau mày, vừa nói vừa quay lại: "Bà ơi, sao bà không trả lời.”
Lời nói còn dang dở cô đã nhìn thấy người đàn ông đột ngột xuất hiện sau lưng mình như một bóng ma. Bỗng nhiên anh ta nuốt nước bọt.
Một cơn ớn lạnh chạy từ lòng bàn chân lên đến đỉnh đầu, cô cầm bó củi đứng hình tại chỗ.
"Tô Tú Song, cô cũng to gan đấy."
Đôi chân dài thẳng tắp đi trên đôi giày da đắt tiền của Hoắc Dung Thành tiến thêm một bước, chậm rãi lại gần cô.
Tô Tú Song không trả lời câu hỏi của anh ta, sau khi lấy lại tinh thần, lồng ngực cô phập phồng kinh ngạc nói: "Sao anh... lại ở đây?"
Hoắc Dung Thành liếc mắt nhìn cô, đôi môi mấp máy một tia lạnh lẽo, hỏi lại: "Cô nghĩ tại sao?"
“Người anh thì anh tự biết, sao tôi biết được?” Tô Tú Song bình tĩnh nói.
“Cô không biết sao?” Hoắc Dung Thành nhếch mép, đôi mắt sắc bén như mắt chim ưng quét một lượt qua người cô: "Cái miệng nhỏ nhắn của cô cũng có ích đấy, ngoài nói dối ra còn có thể giả điên được sao?
"..."
“Từ lúc nói dối tôi cô nên biết rằng cho dù có chạy đến tận cùng thế giới cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.” Hoắc Dung Thành nhướng mày, lạnh lùng nói.
Tô Tú Song trừng mắt nhìn anh ta: "Anh cho rằng anh là Phật Tổ Như Lai sao? Còn nữa, đừng có ngậm máu phun người, nói năng nhảm nhí nữa. Tôi cũng đâu có bỏ trốn, chỉ là về quê thôi mà."
"Lúc trong nhà vệ sinh cô đã hứa với tôi rằng tối hôm đó cô sẽ nằm trên giường đợi tôi."
Hoắc Dung Thành tiếp tục nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói từng chữ.
"Tôi chưa hứa với anh."
"Cô có!"
"Không."
"Có!"
"Anh có bằng chứng hoặc đoạn ghi âm không?"
"Tô Tú Song!"
Đôi môi mỏng của Hoắc Dung Thành khép thành một đường thẳng, giọng nói trầm thấp khàn khàn cho thấy tính kiên nhẫn và sức chịu đựng của anh đã tan biến.
Anh không thèm nói nữa, bước lên và tiến lại gần cô hơn.
Trong phút chốc, Tô Tú Song mới chợt nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc. Lúc này cô mới cảm nhận được nguy hiểm sắp xảy ra.
Cô cắn chặt môi dưới không chút hoảng hốt hay bối rối, ánh mắt sáng rực lên nhìn về phía sau Hoắc Dung Thành, nở nụ cười trên khóe miệng: "Bà nội, bà đã về rồi, tối nay bà làm bữa tối hay là cháu?"
Nghe vậy, Hoắc Dung Thành quay người lại.
Ngay lập tức, Tô Tú Song vứt đống quần áo trong tay xuống, xoay người chạy ngay vào phòng khách, đóng cửa lại rồi khóa chặt.
"..."
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Dung Thành giống như bị mây đen phủ kín lên trên, cảm giác như mưa to gió lớn sắp ập đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!