“Nhớ, đêm nay, anh muốn nhìn thấy em trên giường, nếu không, anh sẽ không cho em ra khỏi giường ba ngày ba đêm.” Hoắc Dung Thành nhìn cô với ánh mắt bí ẩn sâu sắc, anh ta cảnh cáo từng chữ một.
"Biết rồi."
Tô Tú Song đáp lại một cách cầm chừng.
Cô đẩy cửa phòng ra, đi ra ngoài trước. Bạch Tĩnh đang lo lắng đứng đợi cô chỗ khán đài thủy tinh bên ngoài.
Vừa nhìn thấy Tô Tú Song, cô nhíu mày ngạc nhiên: "Cậu vào nhà vệ sinh làm gì vậy, sao lại trông như thế này?"
Tô Tú Song không biết nên hỏi: "Sao vậy?"
Bạch Tĩnh không nói thêm gì nữa, kéo cô đến chỗ tấm gương trên khán đài thủy tinh: "Hãy tự mình nhìn đi."
Đầu tóc bù xù, môi sưng tấy, son môi nhợt nhạt hết sạch.
Thật sự rất khó để nói thành lời, giống như vừa bị ai đó sàm sỡ, thậm chí là làm chuyện ấy.
Tô Tú Song lấy gương và son môi ra sửa sang lại, trang điểm thêm một chút, chỉnh tề từ đầu đến chân: "Được rồi, đi thôi!"
Bạch Tĩnh nghi ngờ liếc mắt nhìn bên trong nhà vệ sinh, lơ đãng nói: "Cậu đi trước đi, tớ có việc gấp phải vào trong nhà vệ sinh."
Nghĩ đến Hoắc Dung Thành vẫn còn ở trong nhà vệ sinh nữ, Tô Tú Song sửng sốt nói: "Cậu về trước đi. Cuộc đấu giá không phải sắp bắt đầu rồi sao. Nhịn một chút đi."
"Chuyện này có thể nhịn được sao? Cậu mau về trước đi, lát nữa tớ sẽ quay lại." Bạch Tĩnh đẩy cô một cái.
Thấy vậy, Tô Tú Song không có lựa chọn nào khác ngoài việc phải rời đi.
Bất kể mọi chuyện có như thế nào thì cũng là Hoắc Dung Thành phải xấu hổ, không phải mình.
Bạch Tĩnh vừa bước vào phòng tắm, cô đã vấp phải một cánh tay cứng rắn và ấm áp.
Cô ngạc nhiên và nhìn lên.
Thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Hoắc Dung Thành không có biểu hiện gì, cô liền lùi lại một bước.
Thiếu đi một bàn tay nâng đỡ nên cả người Bạch Tĩnh đổ về phía trước. Cô ngã xuống đất một cách xấu hổ.
Như thể bị vi khuẩn bám đầy lên người, Hoắc Dung Thành phủi lại bộ đồ của mình với điệu bộ ghê tởm, nâng đôi chân dài lên và bước qua Bạch Tĩnh đang nằm trên mặt đất không chút biểu cảm.
"Cậu hai"
Đôi mắt ngưỡng mộ của Bạch Tĩnh nhìn chằm chằm vào lưng người đàn ông, cô không ngừng gọi.
Hoắc Dung Thành quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Bạch Tĩnh với ánh mắt lạnh lùng thiếu kiên nhẫn.
Trái tim Bạch Tĩnh đập loạn xạ, bị người đàn ông nhìn chằm chằm, nhất thời không biết nói gì, cô chỉ lắp bắp: "Tôi là bạn của Tú Song. Lần trước từng ăn trưa cùng nhau. Đây là...nhà vệ sinh...nữ, an... anh...đi nhầm... "
"Không cần phải nhắc, tôi vẫn chưa mù."
Anh ta nói một câu rồi sải bước đi, chỉ để lại bóng lưng lạnh lẽo.
Sau khi ngồi dậy, Bạch Tĩnh hối hận về hành động của mình và chỉ muốn tát vào mặt mình hai cái. Cô tự trách không biết mình vừa nói tào lao cái gì nữa.
Tuy nhiên Tô Tú Song vẫn rất ngây thơ. Cô không biết trong nhà vệ sinh lại vừa xảy ra chuyện như vậy.
Thật là đồi bại!
Bên trong sảnh tiệc.
Tô Tú Song vào chỗ mình ngồi, Trương Chí Long nghiêng đầu thì thào hỏi: "Không sao chứ?"
Cô mỉm cười lắc đầu.
"Tiếp theo, chúng ta hãy xem vật phẩm thứ 4. Đó là một chiếc đĩa có diện tích rất lớn, bên dưới có ghi niên hiệu vua Gia Long từ thời nhà Nguyễn. Đây là bảy ký tự tiêu chuẩn cho các đồ vật hoàng gia chính thức, còn khắc một con rồng ở phía dưới. Nó tượng trưng cho giá trị của chiếc đĩa, giá khởi điểm của nó là bảy mươi triệu đồng. "
"Bảy mươi tư triệu đồng."
"Tám mươi triệu đồng."
Tô Tú Song cầm ngay lấy chiếc micro: "Một trăm hai mươi triệu đồng."
"Một trăm hai mươi triệu đồng lần một, một trăm hai mươi triệu đồng lần hai, một trăm hai mươi triệu đồng lần ba, thỏa thuận."
Cô hít sâu một hơi, dựa vào lưng ghế, thả lỏng cơ thể và tinh thần đang căng thẳng, may mà cô về kịp.
"Sau đây sẽ là vật phẩm đấu giá cuối cùng của chúng ta. Xin mời mang lên."
Giọng của MC nam trầm xuống. Sau đó hai người phụ nữ bước lên sân khấu và mở ra một bức tranh khổng lồ.
Tô Tú Song nhìn lên, đó là một bức tranh sơn dầu. Tông màu chủ đạo của bức tranh là màu xám, dường như tất cả mọi người đều chìm đắm vào trong bức tranh, buồn tẻ, cô độc đến ngạt thở...
"Tác giả của bức tranh này là Eric. Tôi nghĩ mọi người đều biết đến Eric. Cô ấy là một họa sĩ mới nổi ở Mỹ và là một nhân vật rất tích cực trong giới hội họa quốc tế đương đại. Eric rất có danh tiếng trong ngành, tên tuổi vang danh khắp thế giới. Ngay bây giờ, cô ấy đã có mặt tại đây và xin phép chúng ta một chàng pháo tay nồng nhiệt để chào đón cô ấy bước lên sân khấu.”
Nghe vậy, khán giả bên dưới lần lượt vỗ tay, tiếng vỗ tay đinh tai nhức óc.
Tô Tú Song cũng vỗ tay, tò mò nhìn chằm chằm lên sân khấu.
Phải là người như thế nào mới vẽ ra được một tác phẩm như vậy. Một tác phẩm đi thẳng vào tâm hồn khiến người ta trầm trồ đến ngạt thở.
Lúc này đèn trên sân khấu càng chiếu sáng dữ dội, một người phụ nữ bước lên sân khấu.
Cô ấy trông có vẻ còn rất trẻ, mặc một chiếc váy dài bó sát màu vàng kim, dáng đi mềm mại thắt đáy lưng ong. Khi bước đi chiếc váy xòe ra, thướt tha uyển chuyển như gió thổi những cành liễu đu đưa.
Đôi mắt cô ấy to và tràn đầy sức sống, sống mũi cao thẳng vừa mang vẻ đẹp nữ tính vừa có khí chất cao ngạo nam tính, mái tóc dài đen óng ả xõa ngang vai.
Trông cô vô cùng quý phái, phóng đãng và dịu dàng. Sự tự tin toát ra trên khắp cơ thể cô, và ánh mắt của mọi người đang đắm chìm theo cô trong vô thức.
Khi gương mặt của người phụ nữ được phóng đại trên máy chiếu, Tô Tú Song sững sờ và ngây người.
Không ngờ, hóa ra lại là Từ Tuyết Nhung.
Một tràng pháo tay lại vang lên kèm theo vô số lời thán phục.
“Xin chào mọi người, tôi là Eric.” Cô cười nói tiếp: “Tên tiếng Trung là Từ Tuyết Nhung. Tôi mới bay về Trung Quốc. Tác phẩm này là tác phẩm mà tôi yêu thích nhất. Tôi hy vọng mọi người cũng sẽ thích nó”.
"Được rồi, cuộc đấu giá bắt đầu ngay sau đây, giá khởi điểm là ba tỉ năm trăm triệu đồng."
"Bảy tỉ đồng!"
"Mười tỉ đồng!"
Mọi người ngồi trong khán phòng bắt đầu hét giá, hơn nữa toàn là giá vô cùng cao.
"Mười tỉ đồng, vẫn chưa có ai ra giá thêm..." Nam MC cười, ánh mắt lướt một lượt qua khán giả, sau đó nói: "Thỏa..."
Đúng lúc này, đột nhiên một giọng nói trầm thấp khác thường vang lên trong số khán giả đang ngồi: "Mười bảy tỉ năm trăm triệu."
Giọng nói này...
Không lạc vào đâu được nữa!
Không phải Hoắc Dung Thành thì còn ai vào đây?
Tô Tú Song lấy lại tinh thần, hai tay đang ôm eo siết chặt lại, trong lòng bỗng dâng trào một thứ cảm xúc chua xót khó tả.
Hóa ra đây chính là vung tiền như rác vì người mình yêu.
Haha, thảo nào anh ta lại tham gia một bữa tiệc như này, thực ra là có lý do cả.
Bởi vì Từ Tuyết Nhung quay về tham gia hoạt động từ thiện, anh ta đã đặc biệt đích thân đến tham gia.
“Hai mươi mốt tỉ đồng.” Trong góc có người nói tăng giá.
"Ba mươi lăm tỉ đồng."
Giọng nói trầm thấp đó càng ngày càng trở nên kiêu ngạo, độc đoán, bất cần đời.
Nghe vậy, mấy vị khách mời phía dưới đều xuýt xoa, không ai ra giá nữa.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!